Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 614
Cập nhật lúc: 2024-11-22 20:33:22
Lượt xem: 3
Người tộc Hồ vẫn chưa quen dùng tiền, nên chỉ có thể dùng cách lấy vật đổi vật nguyên thủy nhất.
Bọn họ đều lấy thứ đồ tốt nhất ra để trao đổi, da lông thú, thịt khô, cùng với bảo thạch, ngọc thành.
Có đôi khi Lưu Dương không nắm chắc những thứ đồ này rốt cuộc có đáng tiền hay không, nhưng Bội Lan và Tĩnh Mặc ở sau lưng sẽ gõ gõ vào lưng hắn, nếu thích hợp thì gõ hai cái, không thích hợp thì gõ một cái, nên những đồ thế này nhanh chóng được bán đi.
Người tộc Hồ mỉm cười ôm đường, hương liệu, vải bố quay về, còn Lưu Dương thì nhanh chóng quay về quán trọ cất kỹ đồ đạc.
Cả hai bên hẳn là đều tưởng mình kiếm được nhiều.
Lưu Dương là một trong những thương nhân lần đầu tới Việt Thành, đồ đạc bán rất nhanh chóng.
Ngôn ngữ của ngữ triều với Hồ tộc khác nhau, nhưng ra hiệu thì cũng có thể nghe hiểu, hương liệu dùng như thế nào, cắt may y phục ra sao.
Người cho tiền thì là ông lớn, Lưu Dương chỉ hận không thể coi mấy người này làm tổ tông để cung phụng.
Bán đồ xong, Lưu Dương đưa ít đồ đến phủ tri thủ ở đây, không phải quá đắt đỏ, chỉ mong có được mối quan hệ tốt.
Đương nhiên không phải lấy tên của hắn mà là của Khương Đường.
Cũng không nhắc là nương tử của Cố Kiến Sơn, chỉ nói là người làm ăn từ Thịnh Kinh đến, hy vọng có thể bao bọc nhiều thêm.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Lưu Dương cũng dẫn người quay về.
Lông thú chiếm chỗ đã bán đi, còn ngọc thạch khác thì cất kỹ rồi đưa trực tiếp cho Khương Đường, chỉ là không chắc được rằng những thứ này có đáng năm trăm lượng bạc hay không.
Tĩnh Mặc khẳng định: “Có thể, những bảo thạch này là đủ rồi, giá cả của ngọc thạch ta không đánh giá được, dù gì cũng không rẻ đâu.”
Chuyến đi này coi như là thắng lợi trở về, đến khăn tay mà Ngô Chi bán cũng hơn mười lượng bạc, nàng ấy chưa từng thấy nhiều tiền như thế bao giờ, cả người cứ mơ màng ngẩn ngơ.
Hóa ra làm ăn buôn bán là chuyện mỹ miều như này.
Bội Lan và Tĩnh Mặc cũng bán đi được không ít, đổi được hai viên bảo thạch và một viên ngọc thạch, mấy người Lưu Đại Lang còn nhiều hơn, đã quá quen đối với chuyện này.
Dọc đường bụng lo ngay ngáy khổ cực, nhưng lại cảm thấy xứng đáng.
Lưu Đại Lang chia cho ba người mỗi người một chiếc vòng tay đổi được, màu sắc bắt mắt rất đẹp, bên trên còn có mấy xâu mã não: “Vất vả cho ba vị tỷ tỷ đã đi chuyến này.”
Hắn biết Ngô Chi là người của Khương Đường, Bội Lan và Tĩnh Mặc cũng thân thiết với Khương Đường, nên mong rằng có thể nói vài câu hay trước mặt Khương Đường.
Tĩnh Mặc nhận trước, Bội Lan và Ngô Chi cũng nhận, trên đường quay trở về cũng bình an, hạ tuần tháng sau thì đến Thịnh Kinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-614.html.]
Tháng sáu tháng bảy là lúc nóng nhất ở Thịnh Kinh.
Giữa tháng năm Khương Đường nhận được thư nhà của Cố Kiến Sơn viết, cuối
tháng thì nhận được thư của Lưu Dương, ước tính rẳng chẳng mấy hôm nữa là quay về.
Nhưng Khương Đường vẫn chưa biết chuyến làm ăn này thế nào.
Buổi chiều Ngô Chi quay về, người đã đen đi một lớp, mới đầu Lý quản sự không nhận ra, trông thấy thẻ bài ở eo mới biết là Ngô Chi, bèn vội vàng cho vào.
Ngô Chi rửa ráy chải đầu qua qua rồi đi thẳng tới chính viện thỉnh an, hành lễ xong chẳng nói lời hai đã lấy luôn ba mươi lượng bạc ra: “Đây là tiền nô tỷ kiếm được ở trên đường, ta giao cho đại nương tử.”
Ngô chi chưa từng thấy nhiều bạc như thế này bao giờ, trên đường suy nghĩ mù mờ, tuy đồ là tự mình mua bằng bạc tháng nhưng nàng ấy là người của Cố phủ, người đều là của Khương Đường, chứ nói tới bạc mà nàng ấy kiếm được.
Sau khi lấy vốn liếng ra thì vẫn quyết định nói lời thành thật, đến cả chiếc vòng tay Lưu Dương cho cũng lấy ra.
Khương Đường thấy nàng ấy như hạt đậu thì không nín được cười rằng: “Ở chỗ ta không có quy định như thế, bạc ngươi tự mình kiếm được là bản lĩnh của bản
thân ngươi, tự giữ lấy đi, nhưng đứng đi đánh bạc. Trên đường thế nào, nói xem.”
Chuyện với Lưu Đại Lang vẫn phải bàn việc với hắn, Khương Đường chỉ định hiểu rõ từ chỗ của Ngô Chi trước.
Thật ra Ngô Chi chẳng giúp được gì mấy, vì lần này không đến nơi quen thuộc, nên chuyện lớn đều là Tĩnh Mặc Bội Lan lo: “Đồ đạc đều đã mua cả, có điều
người tộc Hồ ít dùng bạc thế nên đều trao đổi vật phẩm. Nô tỳ thấy trao đổi khá nhiều bảo thạch ngọc thạch, Lưu công tử có chủ kiến lại thêm Bội Lan cô
nương, Tĩnh Mặc cô nương giúp đỡ nên chuyến này rất thuận lợi. Lông thú đổi về đã bán đi rồi, được hơn hai trăm lượng bạc.”
Bạc và ngọc thạch đều ở chỗ của Lưu Dương.
Số lượng khá nhiều, nhưng những thứ này có dễ bán ra hay không… Ngô Chi không biết, có thể bán đi được thì là kiếm được lãi, không bán đi được thì ấy là thua lỗ, nhưng nghĩ đến bảo thạch ngọc thạch trên đồ trang sức, các phu nhân của thế gia cực kỳ yêu thích thì chắc hẳn là khá dễ bán.
Nếu có thể bán được năm trăm lượng thì hai trăm lượng chính là lãi, nếu có thể bán được một nghìn lượng bạc thì trực tiếp lãi gấp đôi luôn.
Khương Đường lại không ngờ đổi bảo thạch nếu, nếu là bảo thạch thì nàng có nơi để bán.
Cố Tiêu biết làm những thứ này, Đa Bảo Các chắc chắn sẽ nhạn.
Xem xem kiếm được bao nhiêu bạc, rồi quyết định lần sau mua vào bao nhiêu hàng.