Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 613
Cập nhật lúc: 2024-11-22 20:33:21
Lượt xem: 1
Dưới trướng hắn có bốn người, tuổi tác đều lớn hơn hắn, lại cộng thêm ba người của Ngô Chi với bốn tiêu đầu, có người giúp đỡ, lại không có chất vấn gây khó dễ, nên thuận lợi hơn nhiều so với khi trước.
Khương Đường đưa cho hắn năm trăm lượng bạc, tính để làm tiền vốn lần này, ngoại trừ tiền thuê xe đi lại, ăn uống, bạc ở khác trạm thì số còn lại đều để mua hàng hóa.
Lúc Lưu Đại Lang nói chuyện với nương của hắn có nói rằng làm ăn có lãi thì cũng có lỗ, nhưng làm việc cho Khương Đường thì hắn vẫn dốc hết sức lực để làm.
Khương Đường đối xử với nhà hắn rất tốt, hắn coi như tỷ tỷ ruột thịt, nếu không có Khương Đường thì có lẽ Lưu Đại Lang hắn lúc này đang lo buồn chuyện cưới vợ.
Bạc trong nhà không đủ, chỗ ở cũng không đủ, đệ đệ và muội muội đều còn nhỏ, lúc ăn cơm còn ăn nhanh hơn cả hắn, nào có ai đồng ý gả cho hắn chứ.
Còn bây giờ, thấy được phong cảnh các nơi, có bạc bên người nên cũng không cần đ.â.m lo chuyện cưới vợ sinh con, có lẽ qua hai năm nữa còn có thể mua được căn nhà mới, đón cả nhà vào ở.
Vừa nghĩ như thế, Lưu Đại Lang bèn cảm thấy hai năm này sống chẳng uổng phí.
Còn mấy người Ngô Chi đa phần là chăm sóc cho hắn, lúc mới đầu không nghĩ hắn mười bốn, mà trông giống kẻ mười sáu mười bảy tuổi, hỏi ra thì mới hay.
Người đông nên trên đường đi có người chăm lo, lúc đến nơi, Lưu Đại Lang bèn thể hiện sự lão luyện không giống với người cùng lứa tuổi.
Có câu nói rằng con nhà nghèo đảm đương việc nhà từ sớm. Câu này chẳng sai chút nào.
Ở bên ngoài Lưu Đại Lang toàn dùng đại danh, tên là Lưu Dương, không phải là người nhà đặt cho mà sau này tự hắn đã đổi, có nghĩa là giương buồm ra khơi.
Đến chỗ đặt hàng thì bảo: “Tiền đặt cọc đưa cho ngươi trước, đồ đạc thì đưa đến quán trọ Lai Phúc tìm Lưu Dương là được.”
Bận bịu cả buổi sáng, đã mua được vải vóc, kim chỉ, hương liệu, đường… một đống đồ ngổn ngang lỉnh kỉnh.
Đường và hương liệu đều là đồ tốt, giá thành không hề rẻ, vải bố có vải bông cũng có vài cuộn tơ lụa màu sắc rực rỡ, là Bội Lan Tĩnh Mặc làm chủ chọn lựa, tóm lại không thể bỏ hết đống trứng vào một cái làn được, thứ gì cũng đều phải mua một ít.
Ở lại đây hai ngày, đến giữa trưa hôm cuối cùng, Lưu Dương nói với mọi người rằng: “Những thứ đồ này không ít, đến chiều các ngươi tự đi quanh xem xem có thứ gì thích hay không, có thể mua ít đi mang về.”
Đây coi như là cách nói khéo léo có thể mang ít hàng hóa đến nơi đó bán.
Nhưng mà không thích hợp mang quá nhiều, dẫu sao thì những cái như tiêu đầu, xe ngựa đều là Khương Đường tiêu bạc.
Làm việc phải rút tay co chân là được, nhưng chiếm hơn nửa chỗ thì tuyệt đối không được.
Ngô Chi không ngờ còn có kiểu chuyện tốt này, có điều nàng ấy mới tới hầu phủ không lâu nên trên người tổng cộng không có mấy nhiêu bạc, lại sợ không mua được đồ thế nên chỉ mua ít khăn tay và hà bao, trên xe ngựa còn có thể thêm vài mũi kim, cho dù không bán đi được thì đến khi về phủ rồi từ từ thêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-613.html.]
Bội Lan và Tĩnh Mặc cũng là lần đầu tiên thấy chuyện này, vừa thấy mới lạ lại vừa thấy sợ.
Nhưng lại không muốn để lỡ mất cơ hội như thế này, bèn chọn vài đồ trang sức bạc không quá đắt rồi dùng dùng hộp nhỏ đựng lại, để sát bên người, sợ rằng trên đường có đạo tặc cướp giật.
May mà dọc đường tới Tây Bắc bình an vô sự.
Đầu tháng sáu, cả đoàn người cuối cùng cũng đã tới Liêu Thành.
Cảnh sắc khác hẳn hoàn toàn, trái lại có không ít người, tháng sáu cũng không nóng như mùa hè của Thịnh Kinh, cơ mà vẫn nóng.
Thứ gì cũng đều có, mọi người vốn cứ tưởng là nơi hoang vu hẻo lánh, dân chúng thì y như kẻ mọi rợ, nhưng trông lại không khác mấy so với thành trấn bình thường.
Trên đường có những sạp hàng bán đồ, cũng có đủ kiểu đủ loại cửa hàng.
Lưu Đại Lang không hề dừng lại ở Liêu Thành, sau khi đưa văn thư cho hộ vệ ở cổng thành xem xong thì tiếp tục đi về hướng Bắc, đến Việt Thành.
Đây là thành mới do tướng sĩ Tây Bắc dựng lên, người còn ít hơn nhiều so với Liêu Thành, nhìn ngó xung quanh thì đa số là người của tộc Hồ.
Cái này rất dễ phân biệt, nhìn tướng mạo mắt mày sâu hơn của người tộc Hồ, làn da cũng ngăm đen hơn đôi chút, tuy ăn vận áo quần của người triều này nhưng nhìn hành vi cử chỉ, vừa nhìn là biết không phải người tộc gốc.
Hai nước giao hảo, nên không có cái kiểu nói chẳng phải tộc ta thì tất có lòng riêng, nhưng Lưu Dương muốn kiếm được nhiều tiền hơn, đã g.i.ế.c nhiều huynh đệ ta như thế nên bèn làm thịt mấy người này vậy.
Đến nơi rồi đi tìm quán trọ để ở trước đã, sau đó thì kiểm kê hàng hóa, chuẩn bị bán cho người của tộc Hồ.
Lần đầu tiên tới Việt Thành, không có khách quen nên chỉ có thể đi theo cách đơn giản nhất.
Bày bán hàng tại chỗ.
Nhưng những thứ đồ quen thuộc của Trung nguyên lại đắt hàng một cách lạ thường. Cũng cực kỳ dễ bán.
Đến cả những chiếc khăn tay Ngô Chi mang đến cũng bán hết sạch trong một buổi chiều.
Nàng ấy mua một văn tiền một chiếc, chỉ mang có hai trăm chiếc đến, nhưng những chiếc khăn tay này lại đổi được rất nhiều lông thú, phô mai.