Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 612

Cập nhật lúc: 2024-11-22 20:33:19
Lượt xem: 5

Lục Cẩm Dao biết không giấu nổi nên nàng cúi đầu xuống đáp: “Chuyện này lòng con đã quyết, mẫu thân đừng khuyên nữa.”

Nói nàng ấy là kẻ không biết ơn nghĩa cũng được, vong ơn phụ nghĩa cũng đành, tóm lại lời đã thốt ra rồi, nàng ấy không hối hận.

Thật ra rất dễ để nghĩ thông, cho dù Khương Đường biết có Cố Kiến Sơn ở đây thì người của hầu phủ cũng sẽ không mất mạng, nhưng đến Đại Lý Tự, tới cầu xin Tiền Tùng Minh, đi móc nối quan hệ,… những điều này đều là thật. Những chuyện này dễ dàng lắm sao?

Còn có Chiêu ca nhi, một khi xảy ra chuyện thì Khương Đường cũng không cách nào thoát được, chính vì lý do như thế nên mới có thể nhìn thấy lòng người, nữ nhi xuất giá có thể vứt bỏ thì vứt bỏ, người hữu dụng mới là nữ nhi tốt.

Trịnh thị không khuyên bảo tiếp nữa, sau này lúc ra khỏi nhà bảo vệ hơn chút, dù hầu phủ không còn huy hoàng như ngày xưa nữa nhưng là chủ mẫu của phủ cũng chẳng phải người có thể để dị nghị bừa bãi được.

Kể cả khi chuyện này trôi qua rồi thì Lục Cẩm Dao vẫn bảo Cố Ninh Chiêu tới Thọ An Đường ở mấy ngày, cũng để Trịnh thị bớt buồn rầu, Trịnh thị đương nhiên bằng lòng.

Con trẻ trong phủ ít ỏi, chỉ có mình Cố Ninh Chiêu nên bất luận ở viện nào cũng đều là cục vàng.

Nam Hương tiễn Lục Cẩm Dao ra khỏi viện, nha hoàn của Thọ An Đường không có ai chuộc thân cả, bên cạnh Trịnh thị vẫn còn mấy người ấy, đến cả người của phòng bếp nhỏ cũng đều là người ban đầu.

Lục Cẩm Dao hỏi sức khỏe Trịnh thị dạo này thế nào.

Nam Hương đáp: “Phủ y cứ hai ngày tới chuẩn mạnh một lần, về cơ bản thì vẫn tốt, chỉ là tuổi tác đã cao nên luôn ngủ ít, ban đêm rất dễ tỉnh, ăn uống vẫn tốt, có điều chắc chắn là không ăn nhiều được như người trẻ tuổi.”

Người tuổi cao đều như thế cả, Trịnh thị ăn sung mặc sướng nhiều năm như thế bây giờ lại nhàn hạ không có việc gì để làm, nên năng để Chiêu ca nhi tới ở bên mấy ngày, cũng có thể ăn uống nhiều hơn.

Lục Cẩm Dao nói: “Cách thời gian đi ra ngoài mua ít đồ ăn đi, cứ ăn giống nhau mãi rồi sẽ ăn chán thôi, món cháo Trạng Nguyên lão phu nhân chắc chắn sẽ thích ăn.”

Bởi vì đó là cửa hàng của Khương Đường.

Nam Hương cảm tạ lời nhắc nhở của Lục Cẩm Dao.

Còn một điều nữa Lục Cẩm Dao không nói, nàng cảm thấy Khương Đường như thế này có hơi giống với Trường Ninh Hầu phu nhân, cuộc sống có chút cô hơn, thế nên ban sáng có hỏi nàng ấy sau này tính sao.

Cứ chia cách hai nơi mãi cũng không tốt.

Khương Đường nói nhỏ với nàng ấy rằng định bụng để thương đội tới Tây Bắc kiểm tra trước, nếu có thể thành thì bản thân sẽ tới đó.

Nếu không thành thì lại đợi mấy năm nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-612.html.]

Nếu chuyện buôn bán mà không làm được thì chắc chắn ở đó chẳng có gì cả, người ít thì không nói mà cũng không thích hợp để người ở lâu dài.

Trấn thủ Tây Bắc cực khổ, Cố Kiến Sơn cũng vất vả, nhưng Khương Đường cũng sẽ không vì để gần hắn hơn một chút mà đổ toàn bộ số bạc cực khổ kiếm được trong trăm năm này vào đó, ở gần nhau là tốt nhưng có tình cũng không thể uống no nước được, cả gia đình như thế phải phát tiền ăn hằng tháng, những cái như cơm ăn áo mặc có cái nào không cần đến tiền.

Hơn nữa sau khi tới Tây Bắc thì vẫn còn cách Cố Kiến Sơn rất xa, chỉ có điều trước đây quay về phải mất mười ngày nửa tháng, tới Liêu Thành có lẽ chỉ cần đến một ngày rưỡi thôi.

Vì một ngày rưỡi này, không muốn Cố Kiến Sơn phải vất vả nên Khương Đường quyết định tự đến.

Lục Cẩm Dao có thể hiểu được loại cảm giác ấy, khi nàng ấy mang thai thì Cố Kiến Châu tới Điền Nam, đi rất lâu mới quay về, nàng ấy đã quên mất bản thân vượt qua thế nào rồi.

Khương Đường không cần phải phụng dưỡng cha mẹ chồng, lại không vướng bận người nhà mẹ đẻ, có thể đi thì đi thôi.

Bên phía mẹ chồng, Lục Cẩm Dao vẫn không biết nghĩ gì, dù sao thì cũng chẳng quản nổi, đến khi Khương Đường quyết định xong xuôi, giúp đỡ thu dọn hành lý là đủ rồi, đến khi ấy rồi nói cũng không muộn.

Cũng đâu phải sau này không quay về đâu.

Khương Đường cũng có nói với Lục Cẩm Dao rằng Cố Kiến Sơn đã đi hơn mười ngày nên chắc hẳn hiện giờ đã sắp đến Tây Bắc rồi.

Thương đội mà Lưu Đại Lang dẫn đi đã đi sớm hơn một chút, bấy giờ có lẽ cũng đã đi về hướng Tây Bắc rồi.

Không biết con đường này liệu có đi suôn sẻ hay không.

Năm trăm lượng bạc đó, nếu có thể thành thì nàng có thể tìm người khác đầu tư tiền vào đó, Khương Đường hy vọng là người làm đầu tiên.

Đi làm ăn kinh doanh là một chuyện vô cùng nguy hiểm đáng sợ, đi Nam về

Bắc, mang theo không ít tiền bạc và hàng hóa, có rất nhiều thứ không thể ngấm mưa. Trên đường còn có cả đạo tặc, có điều bây giờ vẫn tính là thời điểm khá

tốt, tân hoàng đăng cơ, hạ lệnh điều tra triệt để tham quan nhũng nhiễu, sơn tặc thổ phỉ, Triệu Chân đã từng chịu khổ trước đó ở đây nên điều tra cực kỳ nghiêm ngặt, thế nên đường đi Lĩnh Nam khá là dễ đi.

Điều duy nhất phải lo lắng chính là không để bị lừa, dốc hết sức mua hàng hóa vừa rẻ vừa có chất lượng tốt.

Chuyến này còn thuận lợi hơn trước.

Loading...