Khương Đường  hề   những điều , nàng gật đầu đáp: “Ta nhớ , xuống Nam…  nghĩ    ? Nếu  thì tạm tới thành Quản xem , cảnh sắc nơi  , tiệm lẩu của Cẩm Đường Cư cũng ở đó, cứ chuyển    tính tiếp .”
Như Quản Thành to như  mà cách Thịnh Kinh  hề xa,  xe ngựa cũng chỉ mất một hai ngày.
Lộ Trúc đáp: “Có  quen ở đấy thì  gì  hơn  nữa,  bọn  tới thành Quản  .”
Nếu  khi tới đó  thể gặp   thích hợp,  gả cho   cũng , còn  gặp   phù hợp thì cũng  cưỡng cầu.
Sau khi hai  họ gặp Khương Đường xong thì  tới phủ Vĩnh Ninh hầu từ biệt Lục Cẩm Dao, Lục Cẩm Dao thật lòng vui mừng cho hai  họ, nhưng cũng thật tâm cảm thấy lời  khi  đang ứng nghiệm,  đời    bữa tiệc nào mà  tàn cả,    dần dần sẽ  gặp  nữa.
Gặp gỡ hai  họ xong, Lục Cẩm Dao đưa Chiêu ca nhi tới Thọ An Đường thỉnh an Trịnh thị
Dù cho   Hầu phu nhân thì cũng  thể thiếu việc thăm hỏi cha  sớm tối.
Lão hầu gia  ở đây,     dạo quanh chỗ nào, Trịnh thị đang nhàn rỗi tỉa tót cành hoa, trông thấy Cố Ninh Chiêu và Lục Cẩm Dao thì liền vui lên: “Đã đến  thì ở  đây ăn cơm , nhiều  cùng ăn thì càng náo nhiệt.”
Lục Cẩm Dao đáp: “Con cầu còn chẳng , mẫu   chê con là .”
Cố Ninh Chiêu nhào  trong lòng Trịnh thị, gọi từng tiếng tổ mẫu cực ngọt ngào, Trịnh thị bế thằng bé lên  đùi, tiện tay lấy một con cá con bằng bạch ngọc cho Cố Ninh Chiêu chơi.
Trên con cá con  buộc dây đỏ, tuy là con cá nhỏ nhưng  chẳng hề nhỏ bé, so  còn to hơn cả bàn tay của Cố Ninh Chiêu.
Lục Cẩm Dao  kịp cản, bèn uyển chuyển bảo: “Mẫu ,  đừng chiều thằng bé nữa, miếng ngọc Dương Chi  cho thằng bé chơi mà rơi xuống đất là xác định vỡ ngay.”
 vỡ bể  là chuyện nhỏ, đến khi về Trịnh thị đều nhét  ít thứ cho Cố Ninh Chiêu, cứ thường xuyên qua  như thế , khó tránh khói việc hình thành thói quen,  cảm thấy đồ cầm  chính là đồ của ,   nuông chiều như thế.
Trịnh thị đáp: “Được  ,  chiều chuộng nữa, nhưng  mắt   một đứa cháu ngoan,  chiều Chiêu ca nhi thì chiều ai nào?”
 
Lục Cẩm Dao thấu tỏ, hiểu ý nghĩa trong lời của Trịnh thị, nên bèn chuyển đề tài: “Hôn nay con  gặp Đường Nhi…”
Quả nhiên hành động của Trịnh thị khựng , chiếc trâm cài giữa tóc mai khe khẽ đung đưa, cả  đều khựng   động đậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-611.html.]
 chỉ một lúc như thế thôi   nhanh chóng trở  trạng thái, giọng điệu Trịnh thị bình thường, hỏi: “Ngũ  con,   mới , bên chỗ Khương Đường thế nào ,  thiếu thốn thứ gì ?”
Lục Cẩm Dao: “Không thiếu thứ gì cả, con và An Dương quận chúa đầu tư  phố ăn vặt của Khương Đường, chuyện kinh doanh cũng khá , mẫu  cũng  thể  xem, Cẩm Đường Cư cũng  gian hàng ở phố ăn vặt, mỗi một gian hàng nhỏ đều  trúc xanh vây quanh san sát, đợi đến mùa đông là hoa mai sẽ nở. Những chuyện khác thì   gì cả, con thấy khí sắc của nàng   , ngày khác con sẽ dẫn Chiêu ca nhi  thăm xem .”
Trịnh thị  cả lúc lâu mà cũng    lời  , nên đành  bảo: “Con là  từng trải, chuyện gì nên nhắc nhở chỉ bảo thì nhắc nhở đôi chút, tuổi nàng  còn nhỏ, thứ gì cũng đều  hiểu, chớ đừng chậm trễ…”
Nếu  rời khỏi hầu phủ thì   đạo lý   nữa, cho dù Gia Minh đế  kế vị thì vẫn thế.
Hơn nữa  chia nhà , giờ đây Cố Kiến Châu mới là   chủ là đương gia của phủ Vĩnh Ninh hầu.
Có đôi khi Trịnh thị nhớ đến chuyện xưa,  từng oán giận Hàn thị, nhưng  lấy  vui vì hầu phủ xảy  chuyện nên đứa con trai út  thể thành  với Khương Đường, ngày dài mới thấy  lòng ,  với  bây giờ mới  thể thấy  một hai.
Nếu như Khương Đường ở hầu phủ thì chắc chắn sẽ  náo nhiệt, nhưng cách trở xa xôi nên bà chẳng  gì .
Trịnh thị lo rằng Khương Đường nhỏ tuổi nên   bản   thai,     kiêng khem thế nào, thứ gì cũng dám ăn.
Lục Cẩm Dao  khỏi bật : “Mẫu    từ lâu  mà,  điều con
cũng  lắm, nhưng bây giờ vẫn  tin , mâu   đợi thôi, tạm thời để Chiêu ca nhi ở bên  nhiều thêm,  chớ chê ghét thằng bé đấy.”
Trịnh thị giả vờ tức giận: “Chỉ  con mồm mép,  chê ghét lúc nào.”
Theo Trịnh thị thấy thì Lục Cẩm Dao vô cùng giỏi giang, nắm giữ ,  cũng khéo léo,    khéo léo là  , tóm  là  chuyện với nàng  thoải mái dễ chịu, gần như mặt nào cũng giỏi giang.
Bất là  con dâu  là  chủ mẫu đều   chỗ chê.
Vẫn luôn là như thế, chuyện chia tách với nhà  đẻ hiển nhiên là cố ý.
Trịnh thị  kìm  lòng : “Bên phía phủ Bình Dương hầu… suy cho cùng là nhà  đẻ của con,  là  chồng  dễ  gì,  điều   phụ mẫu nào  ai  thương con , con bỏ quá .”
 
Nhà  đẻ là đường lui của con dâu, Lục Cẩm Dao vẫn nên để  cho  một con đường lui mới .