Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 606
Cập nhật lúc: 2024-11-22 20:25:58
Lượt xem: 3
Giữa trưa Khương Đường đến, thấy buôn bán khá được thì yên tâm, nàng nói với Xuân Đài rằng: “Bên chỗ tướng quân còn có quầy bán thịt lợn phải không,
hỏi xem có cần đưa thịt tới không, nếu cần thì xem có bao nhiêu người cần, nhiều người cũng có thể đưa.”
Chuyện làm ăn ngày trước của Cố Kiến Sơn đều là Xuân Đài lo toan, giờ đây cũng là Xuân Đài lo liệu.
Khương Đường cũng chỉ xem sổ sách, trên sổ sách đúng là được, còn những chuyện còn lại đều làm theo như ngày trước.
Nếu ở đấy có thể bán thịt thì cũng coi như kinh doanh thêm một phần, nhưng mười mấy cân như thế thì không cần đưa nữa, còn chẳng đủ đi một chuyến.
Phố ăn vặt không thể lấy lại gốc trong thoáng chốc được.
Ở đây buôn bán tốt thì mới có thể có người tới thuê quầy hàng được.
Khương Đường không muốn chỉ chăm chăm vào những tiểu thương ở đây, ở thành Thịnh Kinh có rất nhiều cửa hàng cũng có thể đến đây bày bán, ví như Đa
Bảo Các của Cố Tiêu, bên trong có khá nhiều thứ mà văn nhân mặc khác yêu thích. Như quạt giấy, bút mực, đủ loại giấy Tuyên Thành… ở bên trong này đều
là học trò cả, những thứ đồ ấy bán cho học trò là hợp lý.
Hơn nữa người có tiền cũng chẳng ít, tự mở một gian hàng ở đây thì không hợp lý nhưng nếu có thể cho thuê thì tuyệt đối là cuộc làm ăn ổn định không có lỗ.
Bàn chuyện làm ăn với Cố Tiêu, bên chỗ Khương Đường có thể chia phần gian hàng, dẫu sao nàng có thể kiếm tiền ở đây thì phần lớn nguyên nhân là bày hàng ở trước cửa thư viện.
Quán xá khác thì Khương Đường vẫn chưa nghĩ xong, rất nhiều người đều không hay biết trước cổng thư viện Tùng Sơn có một phố ăn vặt bình dân.
Nàng tự nhủ với mình rằng không cần nóng vội không cần gấp gáp, có lẽ một ngày nào đó sẽ có rất nhiều người ồ đến thuê quầy hàng của nàng.
Phố ăn vặt không chỉ có một mình nàng, Khương Đường càng muốn đi từng bước từng bước một hơn.
Chuyện khai trương Khương Đường cũng đã nói với An Dương và Lục Cẩm Dao rồi, có điều ngày đầu hai người không hề tới.
Ngày hôm sau, An Dương đến cổng thư viện xem xét, nàng ấy không chào hỏi Khương Đường mà chỉ xem chuyện làm ăn thế nào, làm đông gia nên nàng ấy không quan tâm buôn bán ra sao mà chỉ đặt lòng chuyện có thể kiếm được bao nhiêu bạc.
Sáng sớm mưa đã ngừng, mây tan mưa tạnh, trong núi bao phủ toàn mùi bùn đất, còn có cả hương cỏ cây tươi mới.
Nhìn thư viện cao thấp nhấp nhô từ đằng xa có thể trông thấy cái chuông trên sườn núi.
An Dương đến từ sớm, thư viện vẫn chưa tan học, đám học trò không ở đây nhưng cổng vào vẫn cứ náo nhiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-606.html.]
Người bán hàng rong quây lại một vòng to, buôn bán đủ thứ, An Dương rất hiếm khi ăn những cái này, khi trước là vì sức khỏe không tốt, còn sau là vì đã làm quận chúa nên không dễ ra ngoài ăn những thứ này.
Nơi tới nhiều nhất vẫn là quán ăn, ít nhất thì đồ ăn nấu cẩn thận cũng để tâm hơn.
An Dương hơi tò mò, mấy món ăn bình dân này rốt cuộc có mùi vị gì, nên bảo nha hoàn tùy tiện mua đôi chút, còn mình thì theo khuôn khép ngồi ở dưới lều chờ đợi.
Người vẫn còn thưa thớt nên nha hoàn nhanh chóng mua được đồ ăn về, còn cẩn thận nhớ sở thích của An Dương, ít cay, chua thì nhiều hơn chút.
An Dương thấy có bánh kếp giòn, khoai lang nướng, bánh bao con… có hằng hà sa số, đều còn nóng hôi hổi, nàng ấy bèn tiện tay chọn lấy một cái rồi cắn một miếng.
Vốn đã ăn quen sơn hào hải vị, bỗng dưng ăn món khác mà lại cảm thấy có phong vị rất riêng, ăn đồ rẻ dùng đồ bền, nấu cũng coi như là sạch sẽ, chả trách phải mở phố ăn vặt ở đây.
Có ngon cũng không thể ăn nhiều nên An dương ăn rất chậm.
Tiểu nha hoàn tận chức tận trách báo cáo: “Tổng cộng có tám gian hàng cho thuê, trong đó có ba quầy một quầy là Cẩm Đường Cư, một cái đề là cháo Trạng Nguyên, còn có một quầy bán trà sữa.”
An Dương biết Cẩm Đường Cư là cửa hàng của Lục Cẩm Dao, bên trong có trà sữa, đây là một mình mở một gian riêng.
Cháo Trạng Nguyên là của Khương Đường, đều đến đây mở hàng, có thể thấy rằng thật sự chẳng có ai thuê quầy hàng cả.
Chỗ còn lại thì chưa thấy có mấy ai buôn bán, cho thuê chân chính thì cũng chỉ ba bốn người thôi.
Nha hoàn nhỏ giọng nói: “Cũng không biết buôn bán thế nào…”
Làm nha hoàn đương nhiên không thể kể xấu trước, nhưng nhìn tám quầy hàng thật sự rất đáng lo.
Một trăm lượng bạc đó, bạc của ai cũng không phải là do gió lớn thổi đến, để chơi đùa với nương tử của Cố gia.
Nếu phố ăn vặt thua lỗ, quận chúa chắc chắn sẽ không đòi lại một trăm lượng bạc ấy mà cũng không thể đòi.
Nhưng quan hệ của hai người sẽ dần dần xa cách, cùng làm ăn với người quen như thế này, nếu kiếm ra tiền thì tốt, còn không kiếm ra tiền thì chắc chắn sẽ động chạm đến tình cảm.
An Dương cắn một củ khoai lang nướng, rồi lại ăn hai chiếc tiểu long bao, nên bụng đã gần no rồi.
Số đồ ăn còn dư lại thì chia cho hạ nhân, còn bản thân thì kiên nhẫn chờ đợi đám học trò của thư viện tan học.
Vẫn phải xem xem như thế nào rồi mới nói được, phố ăn vặt bình dân có một phần của nàng ấy nên không thể nói thẳng là không tốt được.