Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 604
Cập nhật lúc: 2024-11-22 20:25:54
Lượt xem: 3
Bốn người nhất thời không nghĩ ra cách làm ăn gì, liền tính toán nghỉ ngơi một thời gian trước đã. Mới vừa lấy lại được tự do, cũng tích góp được không ít tiền bạc, thật ra cũng không vội kiếm tiền mưu sinh.
Nhưng hai ngày trước, Khương Đường tới đây nói một chuyện làm ăn. Chạy từ Giang Nam chạy tới Tây Bắc, bán hàng cho người Hồ Tộc.
Tay nghề thêu thùa của bốn người đều không tệ, lúc trước còn giúp Khương Đường thêu áo cưới nữa. Còn buôn bán gì mà dễ làm lại dễ kiếm, đương nhiên chính là vải vóc, trà đường, đồ sứ các loại.
Lưu Đại Lang thường chạy khắp nơi, cũng mở mang tầm mắt không ít. Nhưng có một thứ mà hắn không thể bằng được người khác, đó là mắt nhìn.
Hắn lớn lên ở trong một ngõ nhỏ phố Trữ Nguyên, từ nhỏ vấn đề lo lắng nhất chính là cơm ăn áo mặc, đến sau này gia cảnh tốt hơn một chút cũng chưa từng thấy được bao nhiêu thứ tốt. Hắn vào nam ra bắc tuy rằng kiếm được tiền nhưng phần lớn đều chỉ là buôn bán nhỏ, còn đã từng bị người ta lừa gạt nữa. Những đồ tốt thì hắn chưa từng thấy, cũng không dám mua, cứ làm buôn bán nhỏ vậy thôi.
Nhưng mấy người Lộ Trúc đi theo Lục Cẩm Dao, vừa vặn gặp qua không ít thứ tốt, cho dù là vật liệu tốt đồ vật tốt đều có thể nói ra mấy lời.
Hơn nữa trình độ thêu thùa của Bội Lan Tĩnh Mặc cũng tốt, cho nên Khương Đường hỏi các nàng có đồng ý chuyện làm ăn này không.
Mệt thì đương nhiên phải mệt, cũng không ổn định, nhưng nếu làm tốt thì không thể thua kém mấy công việc khác được.
Ngày đó hai người Bội Lan không trả lời cho nên Khương Đường bảo Ngô Chi đi hỏi một chút. Nếu không muốn thì chỉ có một mình Ngô Chi đi theo Lưu Đại Lang đến các nơi nhập hàng.
Ngô Chi đi tới phố Trữ Nguyên tìm được Bội Lan cô nương. Chỉ nói mấy câu, Bội Lan và Tĩnh Mặc cùng gật đầu đồng ý với chuyện này. Nhưng đây không phải là chuyện nhỏ, cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Khương Đường cảm thấy không thể cứ ngây ngốc chạy thẳng về phía đất Thục như vậy, trước tiên phải đi mấy thành trấn xung quanh Thịnh Kinh xem một chút, thăm dò đường đi, cũng nhìn xem có đồ vật nào có thể mua bán được không.
Đương nhiên Lưu Đại Lang rất vui vẻ, chuẩn bị lên kế hoạch xuất phát.
Hắn quen biết người của tiêu cục, thuê bốn hộ vệ, dự định đi khắp nơi xem thử một chút rồi mua chút đường, vải vóc mang đến Tây Bắc bán trước.
Hiện giờ Lưu Đại Lang đã kiếm được nhiều bạc hơn so với nương hắn. Lưu đại tẩu vẫn không muốn hắn chạy khắp nơi như vậy, nhưng người trong nhà đều đồng ý, mà chính bản thân nhi tử cũng muốn như vậy nên nàng ấy không còn cách nào khác, đành phải để hắn đi.
Cũng không quản tiền bạc quá chặt nữa, Lưu Đại Lang kiếm được hay lỗ vốn thì tự mình gánh vác, nếu làm ăn cần tiền cũng tự mình lo liệu.
Chỉ là lần này là chạy cho Khương Đường, thoáng cái liền cầm năm trăm lượng bạc, Lưu đại tẩu vặn lỗ tai hắn dặn dò: “Nhớ thuê thêm người nữa có nghe không, mà tiền tài cũng không được để lộ, không được lỗ vốn!”
Lưu Đại Lang khó xử: “Làm buôn bán thì phải có lỗ có lãi, cũng không phải nhi tử chưa từng lỗ lần nào…”
Lưu đại tẩu cãi bướng: “Chính là không được phép lỗ vốn! Không phải tiền của ngươi nên phải cẩn thận hơn nữa, nghe chưa?”
Lưu Đại Lang trả lời cho có lệ: “Được rồi được rồi mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-604.html.]
Khương Đường đưa cho hắn năm trăm lượng bạc, xem như hợp tác với hắn, lợi nhuận chia ba bảy, Khương Đường chiếm bảy thành.
Còn lại Khương Đường mặc kệ, Lưu Đại Lang cũng có thể tự lấy tiền của mình làm ăn, nhưng xảy ra chuyện phải tự chịu.
Ngô Chi là người của nàng, đi cùng cũng là có ý giám sát.
Chuyện này sắp xếp xong, chỉ còn chờ phố ẩm thực khai trương nữa là được.
Ngưng Duyệt đã đi tuyên truyền xung quanh, ngoại trừ năm quầy hàng bên chỗ Khương Đường ra thì tổng cộng có thêm ba quầy hàng cho thuê nữa.
Nếu thuê bây giờ thì tiền thuê quầy hàng nửa năm đầu sẽ được giảm một nửa, nửa năm sau tính theo nguyên giá. Có thể trả tiền thuê ba tháng một lần, cũng có thể trả hết toàn bộ, nhưng không ai muốn trả hết một lần cả, thậm chí có người còn hỏi có thể trả theo từng tháng được không.
Cái này đương nhiên không được.
Cho thuê quầy hàng cũng giống như cho thuê nhà vậy, huống hồ tiền thuê rẻ như vậy, còn là mới xây, vậy nên hoặc là cho thuê hoặc là để trống.
Phố ẩm thực bên này có hai mươi mấy quầy hàng, nếu không phải bởi vì sức ăn nam nhân lớn, công tử có tiền lại nhiều thì thật đúng là không thể gánh nổi nhiều người bán hàng rong như vậy.
Có người thì chê cười, có người vẫn quan sát, thấy mấy chủ quầy hàng đem củi, than, cải dầu mì gạo chuyển vào, không khỏi sinh ra vài phần hâm mộ.
Nơi này còn đào riêng một cái giếng nữa, còn lớn hơn so với miệng giếng trước đó. Không cần phải xách nước, chỉ cần xoay cán gỗ là có thể múc nước lên.
Mặc dù mọi người đều có thể dùng nhưng vẫn phải thuê quầy hàng mới được. Hơn nữa đây là do người ta tự bỏ tiền ra xây, chỉ cần để ý mặt mũi của mình thì sẽ không dùng ở đó.
Mang đồ đạc chuyển vào trong, mì gạo không dễ hỏng, cất ở trong đó cũng không có việc gì, lúc về thì khóa cửa lại. Khi tới thì mang theo chút thịt và nhân
đã chuẩn bị trước, cũng tiết kiệm được thời gian và công sức.
Đợi đến mùng một tháng năm, tính cả lẩu Trạng Nguyên thì tám quầy hàng nhỏ đã chuyển đến phía trước của phố ẩm thực.
Cũng là ông trời tác hợp, vào ngày mùng một trời hạ một cơn mưa.
Mặc dù không đốt pháo, nhìn phố ẩm thực rất quạnh quẽ nhưng vừa đến giữa trưa, rất nhiều học sinh đã đổ xô ra ngoài.
Quầy hàng nhỏ của Cẩm Đường Cư cũng phải quay về một chuyến để lấy thêm điểm tâm, buổi tối học sinh còn ra thêm một lần nữa, nếu không lấy thêm thì không có gì để bán.