Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 599
Cập nhật lúc: 2024-11-22 16:14:07
Lượt xem: 0
Lục Cẩm Dao cùng Cố Kiến Sơn hợp tác làm ăn nên cũng hiểu rõ thêm vài phần, huynh đệ bọn họ hoàn toàn không giống nhau chút nào cả.
Khương Đường cười cười: “Có thể sửa là tốt rồi, không có người nào là hoàn hảo cả. Nhìn Cố Kiến Sơn mà xem, nhìn thì rất tốt đấy nhưng có ích lợi gì chứ, qua mấy ngày nữa lại phải đi rồi. Ta còn phải lo tâm tình của hắn nữa, rõ ràng người sắp đi là hắn mà.”
Lục Cẩm Dao bật cười: “Ta còn tưởng rằng với tính tình Ngũ đệ, Thái Sơn có sụp xuống trước mặt cũng không đổi sắc chứ, hóa ra cũng có lúc khó xử phát
sầu thế à.”
“Hắn còn nói với ta, hai nhà mặt ngoài thì không đi lại, nhưng lén lút đi lại cũng không sao.” Khương Đường nói: “Hắn rất nhớ thương các ngươi đấy.”
Khương Đường gắp một miếng thịt cua đầu sư tử, vừa muốn đặt vào miệng liền nghe Lục Cẩm Dao hỏi: “Ngươi chờ một chút, khoan ăn đã, trong này có thịt cua đấy. Cua có tính hàn, ngươi ăn được không?”
Món ăn này là Khương Đường gọi, lúc ấy có tiểu nhị ở đây, Lục Cẩm Dao không nói gì.
Nhưng người mang thai không thể ăn những thứ này.
Khương Đường do dự nói: “Nguyệt sự của ta vào ngày đầu tháng, hẳn là không có việc gì đâu.”
Cố Kiến Sơn cũng là đầu tháng trở về.
Lục Cẩm Dao nói: “Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, tiểu nhị!”
Lục Cẩm Dao chờ tiểu nhị tiến vào, lại gọi một món thịt kho đầu sư tử: “Thịt cua đừng có ăn, thay bằng thịt kho tàu cũng được.”
Khương Đường cười nói được.
Món thịt kho đầu sư tử rất ngon, chất thịt giòn tan, thịt nhồi quấn như hình móng ngựa. Hương vị các món ăn khác cũng ngon, mà giá đương nhiên cũng đẹp.
Ăn cơm xong, trước khi đi Lục Cẩm Dao nhét cho Khương Đường một cái hộp không lớn không nhỏ: “Chiêu ca nhi gây thêm không ít phiền toái cho ngươi, đây là một chút tâm ý của ta, ngươi đừng khách khí với ta.”
Lục Cẩm Dao tặng đồ cho tới bây giờ đều rất thành tâm, Khương Đường cũng không từ chối, liền nhận lấy: “Nhớ thường xuyên dẫn Chiêu ca nhi tới, ta rất nhớ thằng bé đấy.”
Lục Cẩm Dao càng ngóng trông Khương Đường có thể có một hài tử, hài tử kia là thân nhân cùng chung dòng m.á.u với Chiêu ca nhi: “Hắn cũng liên tục đòi gặp
cho được Đường di đấy, chỉ là ra ngoài ăn cơm lại nghịch ngợm quá, ăn cơm cũng không thoải mái. Hôm khác ta sẽ dẫn thằng bé đi gặp ngươi.”
Lại nói thêm mấy câu rồi ai về phủ người nấy.
Khương Đường ăn no uống đủ, sau khi trở về chính viện không thấy Cố Kiến Sơn ở chính phòng cũng không ở thư phòng, nha hoàn nói là đi luyện võ trường.
Cố Kiến Sơn không cần nha hoàn đi theo, các nàng ấy liền thành thành thật thật ở chính viện. Kỳ thật, các nàng ấy càng nguyện ý nói chuyện với Khương Đường hơn, tướng quân nhìn quá đáng sợ.
Khương Đường nói: “Ta đi luyện võ trường một chuyến, không cần đi theo.” Khương Đường đi tới luyện võ trường.
Nói là luyện võ trường, kỳ thật chỉ là một cái đài đắp cao hơn mặt đất hai thước,
bên cạnh có một cái giá đặt binh khí, chiếm diện tích không nhỏ. Từ xa nhìn lại Cố Kiến Sơn cầm một cây ngân thương múa giống như ngân long.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-599.html.]
Không biết đã luyện bao lâu, trên người đã ướt đẫm mồ hôi, trước n.g.ự.c sau lưng ướt một mảng lớn. Ở phía dưới, trong mắt Xuân Đài Minh Triều mang theo thán phục.
Công phu như thế này không phải ai cũng có.
Khương Đường đứng ở bên cạnh chờ một lát, chờ Cố Kiến Sơn dừng lại mới đi lên. Cố Kiến Sơn bảo Xuân Đài Minh Triều trở về trước rồi hắn mới kéo tay nàng trở về.
Khương Đường: “Chàng lau mồ hôi trước đi.”
Cố Kiến Sơn sờ sờ trong ngực: “Không mang theo khăn tay, nàng lau cho ta đi.”
Khương Đường đành phải bất đắc dĩ lấy khăn tay ra, đưa cho Cố Kiến Sơn
nhưng hắn không nhận lấy, nàng chỉ có thể thay hắn lau sạch mồ hôi trên cổ: “Ta đi gặp Lục tỷ tỷ, bên kia rất tốt, chàng đừng lo lắng.”
Cố Kiến Sơn chưa bao giờ lo lắng cả, theo hắn thấy Lục Cẩm Dao thông minh hơn huynh trưởng, khẳng định có thể lo tốt cho Hầu phủ.
Hơn nữa, mặt trăng đầy thì vơi, trong chốn quan trường cũng có đạo lý giống như vậy, cho dù có cẩn thận đến mấy thì vẫn sẽ có tiểu nhân ám hại, cây to phải đón gió lớn.
Cố Kiến Sơn: “Ừm, có còn nói gì nữa không?”
Khương Đường nói: “Khen các ngươi tốt, hai huynh đệ người này lợi hại hơn người kia, có thể tự mình gánh vác, tính tình cũng tốt nữa…Lời hay quá nhiều, ta quên mất rồi.”
Cố Kiến Sơn hiểu rõ, làm gì có chuyện được khen như thế: “Thật quá đáng tiếc mà.”
Khương Đường: “Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc là ta không đi, không thể tự tai nghe các ngươi nói.” Cố Kiến Sơn cất tiếng cười vang: “Còn đáng tiếc, nương tử ta vất vả bịa ra nhiều lời tốt đẹp như vậy, thế mà ta hỏi lại một lần chỉ sợ đều đã quên.”
Khương Đường chột dạ sờ sờ mũi: “Ai bảo chàng hỏi thì ta mới phải nói thôi, chẳng lẽ không biết lời hay không thể nói lần thứ hai sao?”
Cố Kiến Sơn nói: “Sao ta chưa từng nghe thấy câu này bao giờ?”
Khương Đường hơi sững lại: “Không phải bây giờ đã nghe được rồi sao? Được rồi, mau quay về đi, chàng xem một thân này này, mau về rửa mặt chải đầu đi.”
Hôm nay là ngày hai mươi sáu tháng tư, chư vị vương gia đã mang theo gia
quyến cùng binh mã đi tới đất phong. Lại qua mấy ngày nữa Cố Kiến Sơn cũng nên phụng mệnh trở về Tây Bắc.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng qua là xem phố ẩm thực một chút, cưỡi ngựa đi dạo vài vòng liền đến cuối tháng.
Hai người nắm tay nhau đi về, thời tiết càng lúc càng ấm áp, bàn tay Cố Kiến Sơn lại nóng, nắm chặt như vậy chỉ một lúc đã đổ mồ hôi, nhưng không ai nói nóng cả, chỉ hận không thể nắm thêm một lúc nữa.
Đợi đến chạng vạng, Cố Kiến Sơn mời phủ y tới bắt mạch, phủ y nói hết thảy đều tốt.
Cố Kiến Sơn nói: “Cứ cách hai ngày thì lại đây khám một lần, lúc ta không ở nhà cũng không được chậm trễ.”