Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 598
Cập nhật lúc: 2024-11-22 16:14:05
Lượt xem: 1
Lục Cẩm Dao trầm mặc một lát rồi nói không dám: “Nữ nhi hiểu được suy xét lúc trước của mẫu thân. Bình Dương Hầu phủ từ trên xuống dưới có tới mấy trăm người, không thể vì một mình nữ nhi mà mạo hiểm cho được. Hiện giờ nữ nhi cũng có chỗ khó xử của nữ nhi, Hầu phủ xảy ra chuyện, tự có người đồng tâm hiệp lực, sau này cũng không cần mẫu thân phải nhọc lòng phí tâm.”
Sao lại căng thẳng đến mức này cơ chứ, Trần thị muốn khuyên nhủ, lại muốn khôi phục lại tình cảm lúc trước. Nhưng tính tình Lục Cẩm Dao quá cứng rắn, chỉ đành phải bỏ qua.
Đối với người khác thì Lục Cẩm Dao không thể thay Hầu phủ quyết định, nhưng Bình Dương Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của nàng, nàng vẫn có thể làm chủ việc này được.
Lúc có chuyện thì không đáng tin cậy, chuyện dệt hoa trên gấm này nàng cũng chẳng lạ gì.
Lục Cẩm Dao cũng nhìn thấu hết thảy. Hiện giờ nàng nói như vậy với Trần thị cũng là có ý muốn nói cho bà ấy biết, đến lúc vật đổi sao dời, Lục Cẩm Dao nàng cũng sẽ không quản.
Trần thị nhịn không được oán giận nói: “Ngươi đúng thật là quá cứng đầu.”
Lục Cẩm Dao hỏi: “Trước khi sự việc xảy ra, nếu như nữ nhi muốn đưa Chiêu ca nhi đến chỗ mẫu thân, mẫu thân có gật đầu không? Nếu nữ nhi gặp chuyện không may, mẫu thân sẽ nuôi lớn Chiêu ca nhi sao?”
Vẻ mặt Trần thị trở nên do dự, chỉ do dự một lúc đã thấy Lục Cẩm Dao thở dài, trong mắt mang theo vài phần thương tâm cùng với kiên nghị: “Mẫu thân không, nhưng Khương Đường thì có.”
“Trước kia mẫu thân luôn bảo ta phải cẩn thận đề phòng, nói rằng biết người biết mặt khó biết lòng, bây giờ ta cũng coi như hiểu được rồi.” Lục Cẩm Dao nói: “Ta còn phải tiếp đãi khách nhân, không nói chuyện với mẫu thân nữa.”
Trần thị nhìn Lục Cẩm Dao, nàng giống một đương gia chủ mẫu hơn bao giờ hết. Bà ấy luôn ngóng trông nữ nhi sẽ trở thành như thế, nhưng lại không nghĩ là bởi vì chính mình.
Ý tứ trong lời nói của Lục Cẩm Dao không gì khác hơn chính là lúc trước nghèo túng ngươi chưa từng ngó qua, ngày sau ngươi có việc cũng đừng cầu tới cửa.
Thân sinh mẫu nữ, sao đến mức này.
Nhưng bà ấy hiểu rõ tính cách của nữ nhi mình, cũng biết không phải là đùa giỡn.
Trần thị cũng không thể tưởng tượng được, đã vào Đại Lý Tự rồi mà vẫn còn có khả năng ra ngoài.
Được rồi, cứ như vậy đi.
Yến hội Hầu phủ ngày thứ hai, Lục Cẩm Dao làm chủ, mời Khương Đường ăn một bữa cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-598.html.]
Vốn dĩ phải là nàng và Cố Kiến Châu cùng nhau mời Cố Kiến Sơn mới phải, nhưng Cố Kiến Châu mấy ngày nay quá bận, vậy nên đương nhiên Cố Kiến Sơn sẽ ở nhà.
Đây cũng xem như yến hội thừa tước, Khương Đường có tặng lễ vật nhưng người không đi, Lục Cẩm Dao liền cố ý đặt một bàn ở bên ngoài.
Đi chính là Thắng Thiên Hạ. Nói về hương vị cùng cách bày biện tinh xảo thì trong Thịnh Kinh còn chưa có chỗ nào có thể sánh bằng Thắng Thiên Hạ.
Khương Đường tò mò hỏi: “Tại sao Tứ ca lại bận rộn đến vậy, ngay cả thời gian rảnh buổi trưa cũng không có à?”
Lục Cẩm Dao: “Thời gian này tương đối bận rộn. Hắn ở Công Bộ, chuyện lớn chuyện nhỏ cho dù có phải là trách nhiệm của hắn hay không cũng đều giao hết cho hắn làm.”
Cố Kiến Châu làm việc nhanh nhẹn, lại làm tốt, trước kia chức quan cao, có công lao, lại còn có Hầu phủ làm chỗ dựa nên cho dù người khác có chướng
mắt thì cũng không thể làm gì được, bây giờ thời thế đảo ngược lại có cơ hội trút giận.
Hận không thể tìm được lỗi sai để tống cổ Cố Kiến Châu đến một tiểu huyện thành, đừng có trở về nữa.
Cũng may tính tình Cố Kiến Châu có thể nhẫn nhịn được, chuyện đã thấy cũng không ít, hiện giờ coi như đã thấy rõ ai thật lòng ai giả ý.
Lục Cẩm Dao vẫn còn có thể cười, ai oán nói Khương Đường: “Có câu nói thế nào nhỉ, tường đổ mọi người đẩy. Nhưng mà bận rộn như thế cũng tốt, đỡ cho
hắn thăng quan quá nhanh rồi nền móng không ổn định. Vậy nên ta càng tin vào một câu khác, tái ông thất mã ai biết là phúc hay là không.”
“Ngươi xem hắn xuất thân tốt, lại là Trạng Nguyên, tuy rằng đi Điền Nam chịu chút khổ cực nhưng đại thể vẫn coi như thuận buồm xuôi gió. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, không qua vài năm nữa sẽ trở thành quan viên nhất phẩm làm trọng thần trong triều, đến lúc đó các đủ loại nịnh nọt tạo quan hệ, thật không biết đến khi đó có thể cưỡng lại được hay không. Hiện tại còn trẻ, gặp chút phiền toái cũng tốt, ta ở phía sau hắn, nhất định sẽ qua.” Lục Cẩm Dao vô cùng lạc quan: “Chịu chút đau khổ cũng là để mài giũa tính tình công tử thế gia của hắn.” Khương Đường không khỏi có vài phần kính nể, có thể làm nữ chủ cũng không phải là người bình thường, chỉ riêng phần tâm tính này cũng đã là không ai sánh kịp. Tuy nhiên, sự chú ý của nàng còn ở cái khác: “Tứ ca còn có tính tình thế gia công tử nữa sao?”
Ngồi ăn cơm nói chuyện, không thể lúc nào cũng nói về xiêm y trang sức cùng hài tử được, Khương Đường vẫn tò mò về cái khác.
Lục Cẩm Dao gắp một cái xương trong miếng cá: “Sao lại không có chứ, công tử thế gia cũng không phải chỉ có tật xấu là dạo thanh lâu bài bạc tiêu xài xa hoa mà còn nhiều cái khác nữa. Trước khi đi Điền Nam, hắn không biết dân sinh khổ sở thế nào, chỉ biết cắm đầu đọc sách, đầu óc cũng vô cùng đơn giản, có rất nhiều tật xấu đều là sau khi thành thân mới chậm rãi sửa được.”
Hơn nữa, còn cho rằng mình cao quý hơn người khác, rằng nàng chỉ lo việc trong phủ, việc ngoài phủ là hắn phải lo…đủ loại.
Điều Cố Kiến Châu làm tốt hơn người khác chính là chịu sửa.