Vây cánh của Triệu Diệu đều  giam giữ, nhưng những hoàng tử khác cũng   là đèn cạn dầu. Quan hệ quan viên trong triều lẫn lộn, Triệu Chân   vững vị trí  thì  nỗ lực gấp mười  trăm .
Thái Cực Điện, An Khánh Đế hỏi tình hình gần đây ở Tây Bắc. Những thứ   đều   hết, hỏi Cố Kiến Sơn chẳng qua chỉ là  mượn miệng Cố Kiến Sơn  cho triều thần . Sau đó, chờ đến lúc hạ triều, tuyên án phán xử tội mưu nghịch của vây cánh Triệu Diệu.
Những  đó còn đang nhốt trong lao,    phán xử trảm,   vẫn , giống như đang chờ Cố Kiến Sơn, cũng là cho Tây Bắc một cái công đạo.
Ngoại hoạn  trừ, nội ưu khó an, cũng tránh khỏi  rét lạnh tấm lòng các tướng sĩ Tây Bắc.
Đối với một nhà Cố Kiến Phong, đương nhiên là  phán lưu đày, sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu xuất phát.
Đã đến tận lúc  , chuyện bên trong thực sự như thế nào   còn  nào quan tâm nữa. Còn   ít  thấy rõ những chuyện quanh co lòng vòng phía  liền tới chào hỏi Cố Kiến Sơn,  là chào hỏi, kì thực là khen ngợi.
Hầu phủ xảy  chuyện, chuyện  lớn, nhưng nếu như gặp  nhà khác thì nhất định chuyện sẽ   giải quyết nhẹ nhàng như .
So với Từ Trinh Nam thì Cố Kiến Sơn càng hiểu cách ứng biến linh hoạt hơn, ngày  nhất định là tiền đồ vô lượng.
Sau khi hạ triều Cố Kiến Sơn trực tiếp về nhà, quan viên ngũ phẩm mới  thể thượng triều. Cố Kiến Châu  ở trong triều, vì tránh hiềm nghi nên Cố Kiến Sơn cũng  thể đến Công Bộ tìm .
Hắn trở về thương lượng với Khương Đường, sáng mai  tiễn Cố Kiến Phong, Khương Đường đáp ứng.
Sau đó hai  cùng  thu thập một ít đồ ăn, một ít dược liệu dùng . Lục Cẩm Dao  Hàn thị  bệnh nhưng cũng   là bệnh gì, nàng chỉ chuẩn  những thứ thường ngày, ăn uống, bạc, y phục thì  mang theo nhiều.
Khương Đường    là bởi vì Cố Kiến Sơn, còn đối với Hàn thị thì nàng vẫn chán ghét như , cũng  đồng tình nổi.
Người  cũng  thể bởi vì kết cục bi thảm mà  tha thứ. Nếu   nàng thông minh phản ứng nhanh gặp  Cố Kiến Sơn thì hiện tại còn   ở nơi nào.
Mà Cố Kiến Sơn cũng im lặng  đề cập đến đại tẩu, chỉ  đến xem đại ca  một chút.
 
Hầu phủ cũng thu thập đồ đạc. Sáng sớm hôm , Trịnh thị mang theo Lục Cẩm Dao  Đại Lý Tự, Cố Kiến Sơn  thượng triều, chỉ  một  Khương Đường tới.
Trịnh thị  thấy Khương Đường, ánh mắt cũng  dời  ,  tiến
lên  chuyện nhưng bước chân  chần chờ, cũng    nên  qua  .
Vẫn là Khương Đường  tới hành lễ: “Gặp qua phu nhân.”
Trịnh thị vội vàng đỡ  dậy, nhẹ nhàng : “Lại đây, ngươi tới đây một chuyến cũng vất vả .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-589.html.]
Khương Đường  : “Không  gì vất vả cả,   đại ca chiếu cố Kiến Sơn  nhiều, chẳng qua  còn  thượng triều,    về kịp   nữa.”
Trịnh thị : “Ngươi và  là phu thê nhất thể, ngươi đến cũng giống .”
Bà    chuyện với Khương Đường nhiều hơn, nhưng đột nhiên gặp      cái gì. Vẫn là Lục Cẩm Dao chen tới, một câu tiếp nối một câu, thẳng đến khi một nhà Cố Kiến Phong   mới ngừng câu chuyện.
Cố Kiến Phong ở trong phòng giam một tháng,  cũng gầy   ít. Hắn đỡ Hàn thị, bên cạnh là Cố Ninh Viễn, phía  là hai  thất dẫn hai nữ nhi. Thiếp thất vốn là nửa nô tài,    tới Hạc thành  chiếu cố Cố Kiến Phong cùng Hàn thị, thật sự vất vả.
 so với nha  gã sai vặt  bán,  Hạc Thành coi như là một đường   tồi.
Tinh thần Hàn thị ngược   hơn  ít, nàng  còn  hài tử, dù  cũng  chống đỡ gia đình .
Lưu đày  chỉ  một nhà, triều đình đương nhiên sẽ  phái xe ngựa đưa bọn họ qua đó. Đường xá xa xôi, chỉ  thể  bộ.
Trịnh thị đến  chuyện với quan sai áp giải . Quan sai vẫn tươi  vui vẻ, nhưng  đường   đổi  khác   thì Trịnh thị cũng  .
Bà   nhét một đống thứ  trong tay Cố Kiến Phong, Cố Kiến Phong từ chối   cần,   còn mặt mũi nào để lấy mấy thứ  nữa: “Chúng   gây   ít loạn cho cả nhà ,  còn dám nhận mấy thứ  nữa.”
Hàn thị cũng áy náy  ở phía ,  Trịnh thị : “Không  cho ngươi, hai  các ngươi  chịu khổ nhiều khổ ít cũng  quan trọng, cái  cho mấy hài tử.”
Cố Kiến Phong lúc  mới nhận lấy.
Khương Đường cũng đưa đồ qua: “Đại ca, Kiến Sơn vẫn  tới, đây là một chút tâm ý của chúng .”
Cố Kiến Phong  từ chối,  một tiếng xin .
 
Quan sai bên  đang thúc giục, Cố Ninh Viễn ánh mắt đỏ hoe cáo biệt Trịnh thị,  theo đoàn  bước lên con đường lưu đày.
Khương Đường thở dài trong lòng, bái biệt Trịnh thị,  xe ngựa  về phủ.
Trên đường , nàng thấy Cố Kiến Sơn hạ triều trở về, vội vàng bảo  đánh xe dừng    với Cố Kiến Sơn: “Người    lâu,   tiễn .”
Cố Kiến Sơn gật đầu,  đầu ngựa   về phía thành bắc.
 Cố Kiến Sơn  để Khương Đường chờ lâu, hơn nửa canh giờ liền trở về nhà, trong mắt  một tia nhẹ nhõm: “Ta  một chút   về.”