Lục Cẩm Dao  giờ chỉ lo chuyện kinh doanh của ,  nghĩ tới chuyện cản trở bất kỳ ai, nhưng nàng  vốn   là một  thích
nhẫn nhịn, ai khi dễ đến  đầu nàng , nàng  tất nhiên  nghĩ biện pháp đáp trả: “Ngươi  xem Vân Hương Trai đang bán những món điểm tâm nào.”
Nàng  dặn dò chưởng quỹ để ý một chút   lên lầu hai. Vừa gõ cửa   bên trong đáp lời: “Tới đây.”
Người mở cửa chính là nha  Tố Thải bên cạnh Khương Đường, hành lễ với Lục Cẩm Dao xong lập tức lui  ngoài, đóng cửa .
Khương Đường  dậy bước tới: “Trước khổ  ngọt, chúc mừng tỷ tỷ.”
Hôm qua Khương Đường   thư gửi cho Cố Kiến Sơn, kể cho  tin tức mấy ngày .
Lục Cẩm Dao tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Đường, giọng điệu  chút nghẹn ngào: “Lần  ít nhiều cũng nhờ  ngươi…”
Giữa hai   cần  khách sáo, cảm tạ cũng   chỉ  ngoài miệng,  đó   hề quan tâm tới  . Lục Cẩm Dao dự định  khi chuyện  qua , Hầu phủ phân gia xong sẽ đưa cho Khương Đường đưa vài thứ.
Sau khi  xuống, Lục Cẩm Dao  đề cập tới hình phạt mà Thánh Thượng đối dành cho phủ Vĩnh Ninh hầu,  đến chuyện đại phòng  lưu đày tới Hạc Thành thì khựng  một chút: “Còn   ngày nào , buổi chiều hôm
ngươi đến thăm  thì nàng    đưa ,  từng trở về, vốn dĩ nàng  đang mang bệnh, cũng    thể đến  biên cương Hạc Thành 
.”
Tính kế nửa ngày cuối cùng  thành giỏ tre múc nước, dã tràng se cát, nếu nàng  sống  thì bây giờ   phân gia, trở thành Hầu phu nhân .
Hàn thị vẫn luôn vì nhi tử vì đại phòng, bây giờ gia đình   tan vỡ, Cố Ninh Viễn  thể  triều  quan thì thôi , còn liên luỵ tới mấy phòng khác, vô duyên vô cớ  chọc cho một bụng đầy oán khí, trong lòng Lục Cẩm Dao cũng  oán hận, nào  ai nguyện ý lãnh tai ương  nhốt  ngục  chứ.
Chẳng qua, đó là đại ca và đại tẩu của Kiến Châu, Cố Kiến Châu vốn  phiền lòng, nàng    em dâu, dù  giận cũng    phiền Cố Kiến Châu.
Khương Đường nhất thời   nên  cái gì.
Kết cục của đại phòng  khác với trong sách là bao, nhưng trong đó   chuyện Hầu phủ  tịch thu gia sản, Khương Đường nhớ hình như trong sách
  Cố Kiến Châu tới một huyện thành nhỏ  quan hai năm,  đó mới trở  Thịnh Kinh, hiện giờ  thể ở  Thịnh Kinh  là  tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-583.html.]
 
Khương Đường nắm lấy tay Lục Cẩm Dao: “Người nào tự  mệnh  của  đó, tỷ và Tứ ca  sắp  kế thừa Hầu phủ , cần  nghĩ biện pháp vực dậy Hầu phủ mới .”
Hy vọng của Hầu phủ đều đặt lên vai tứ phòng, một phần ba gia sản cũng   ít,   hơn  nhiều gia đình khác.
Lục Cẩm Dao gật đầu, nàng  cũng cảm thấy trách nhiệm  vai  nặng, cũng may hai phòng khác cũng xem như  an phận, Vân thị  đến thăm hài tử nhưng   Lục Cẩm Dao ngăn cản.
Nàng   hỏi Khương Đường gần đây thế nào,  đó mới  tới hài tử:
“Chiêu ca nhi còn  nhờ ngươi vất vả thêm mấy ngày, chờ tới cuối tháng   sẽ rước nó về.”
Khương Đường  Lục Cẩm Dao nhớ hài tử: “Hay là tối nay tỷ tới đó , chúng  ăn một bữa cơm.”
Lục Cẩm Dao đương nhiên đồng ý, nhưng  nghĩ sẽ mang Vân thị theo, lúc   chắc  còn  dòm ngó Hầu phủ, nàng   thể  là vì  Cẩm Đường Cư, nhưng Vân thị  giống.
Lục Cẩm Dao còn  ở  xử lý chuyện của Cẩm Đường Cư nên Khương Đường  về Cố phủ , Cố Ninh Chiêu cùng Điểm Kim và Ô Kim so xem ai  thể bổ nhào  lòng của Khương Đường . Hai chân tất nhiên  chạy  bốn chân, nhưng Điểm Kim và Ô Kim   nhường nhịn Cố Ninh Chiêu, chạy  nửa đường  phanh , Cố Ninh Chiêu  giống như một con lật đật, đ.â.m đầu  lòng Khương Đường.
“Đường di!” Cố Ninh Chiêu  ha hả  ngừng: “Con là  về nhất!”
Khương Đường bế Cố Ninh Chiêu lên ước lượng thử, hình như  nặng thêm một chút : “Chiêu ca nhi lợi hại như , con thơm Đường di một cái, Đường di sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của con.”
Cố Ninh Chiêu sáng mắt: “Cái gì cũng  !”
Khương Đường  : “Có khi nào Đường di gạt con .”
Cố Ninh Chiêu lập tức hôn lên mặt Khương Đường một cái,  đó dán  tai Khương Đường : “Con nhớ nương, con  gặp nương.”
Có hài tử cũng khá , ngây thơ đáng yêu, chỉ cần  nó là  còn cảm thấy phiền não gì nữa, Khương Đường : “Được,  tối nay Đường di đưa Chiêu ca nhi  gặp nương con.”
Cố Ninh Chiêu  bao giờ  một ngày như hôm nay, ngóng trông trời mau tối, cơm trưa cũng  ăn đàng hoàng, vất vả lắm mới chờ  tới tối, Cố Ninh Chiêu ngửi  mùi cơm,  nhịn  duỗi cổ ngóng  sân,  ngừng hỏi: “Tại  nương còn  tới?”
Khương Đường : “Nương con sẽ  để con đợi lâu .” Cố Ninh Chiêu lập tức ngoan ngoãn.