Người tới Cẩm Đường Cư gây chuyện đòi gặp chủ nhân của cửa hàng,  thèm nhận điểm tâm, vẫn luôn  điểm tâm của cửa hàng  sạch sẽ.
Chưởng quỹ ở cửa hàng   gây chuyện nên mời   trong tiệm  chuyện,   cũng  vui, còn dắt thêm ba  tới khiến một đám  đều vây  xem.
Người   chuyện  hề nhượng bộ một chút nào: “Gọi chủ nhân của mấy   đây, ngươi chỉ là một chưởng quỹ, lời của ngươi   tác dụng ! Điểm tâm của cửa hàng các ngươi  sạch sẽ, ăn xong là thượng thổ hạ tả, hôm nay  cho bọn  một lời giải thích!”
Chưởng quỹ cũng dùng lý lẽ khuyên bảo: “Vậy ngươi mang điểm tâm ngươi mua tới đây, để   xem   là điểm tâm của Cẩm Đường Cư  , ngươi đến khám ở y quán nào, ngươi   chính là vu khống…”
Người nọ là một mãng hán, dáng  cao to dữ tợn, mặt mũi gồ ghề lồi lõm, ba   theo tới còn cầm gậy gộc,   túm chặt lấy cổ áo của chưởng
quỹ, nhấc  lên như xách một con gà: “Ngươi  cái gì! Ta  thể lừa ngươi , lão nương nhà  còn  ở y quán kìa,  thấy loại  lòng  hiểm độc như ngươi cũng đừng mở cửa hàng  gì, đập cho ! Đập hết cho !”
Hắn   xong  ném chưởng quỹ xuống đất,  đưa tay đẩy hết mấy tiểu nhị đang  xung quanh, cầm gậy gộc định lao tới,   thấy  một giọng  cất lên: “Ta xem ai dám đập.”
Người  cũng   là hét lên, bọn họ  thể   rõ ràng từng chữ  hề úp mở.
Mãng hán  đầu  , nắm tay vẫn còn hướng về chỗ quầy pha lê,  thấy một phụ nhân mặc y phục thêu đinh hương màu tím nhạt đang  ngay cửa, nhan sắc vô song, nhưng gương mặt  lạnh như băng, trong đôi ắt cũng ẩn chứa sự lạnh lẽo,  kỹ sẽ thấy trong lớp vỏ băng đó chính là lửa giận, rõ ràng một khuôn mặt mỹ lệ dịu dàng, nhưng chẳng hiểu vì   khiến   run sợ.
Mãng hán buông tay, hỏi: “Ngươi là?”
Khương Đường vẫn còn  cạnh cửa, đợi đám  dạt sang hai bên nàng mới tiến lên : “Không  ngươi  gặp chủ nhân của cửa hàng , chính là .”
Hôm nay là ngày mười bảy tháng ba,  cách ngày cung biến đang tám ngày,   bắt giam sớm nhất cũng   bắt cách đây tám ngày,   thấy   chuyện gì liên quan tới  thì cũng thở phào nhẹ nhõm, hai ngày nay cũng bắt đầu đổ xô  ngoài.
Bọn họ ở trong nhà buồn bực một thời gian dài, thật vất vả mới  chuyện náo nhiệt để xem nên  một ai  bỏ qua, vây kín ngoài cửa chi nhánh mới của Cẩm Đường Cư, vươn cổ   bên trong, trong đó cũng   vui sướng khi thấy  gặp họa, hận  thể đập nát cái cửa hàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-574.html.]
Phần lớn   đều  Cẩm Đường Cư là cửa hàng của Tứ nương tử phủ Vĩnh Ninh hầu, cho nên lúc Cẩm Đường Cư kinh doanh phát đạt cũng   ít  tới tung hô,  một ai dám ngáng chân.
Cho dù ghen tị đỏ mắt thì cũng chỉ đành dồn nén ý nghĩ  xuống tận đáy lòng, Cẩm Đường Cư   chống lưng,  thể chọc tới .
Hiện tại Lục Cẩm Dao và  bộ phủ Vĩnh Ninh hầu   Đại Lý Tự, chín phần là  trở  .
Thế là Cẩm Đường Cư   trở thành một khối thịt mỡ mà ai nấy cũng  tranh cướp.
Cẩm Đường Cư đông đúc khách nhân,   tận hai gian cửa hàng ở Thịnh Kinh,  thể thấy thu   ít lợi nhuận.
Làm  thanh danh của cửa hàng, đến lúc cửa hàng sụp đổ, khiến cho những sư phó  điểm tâm rơi  bước đường cùng,    thể mời  bọn họ thì , thiếu  một Cẩm Đường Cư thì chuyện kinh doanh của các cửa hàng khác tất nhiên sẽ phát triển mạnh mẽ hơn .
Vì Cẩm Đường Cư mà  ít cửa hàng điểm tâm  nghẹn một cục tức nên tất nhiên nếu  cơ hội, bọn họ nhất định  dẫm đạp lên đầu Cẩm Đường Cư một chút.
Hôm xét nhè, quan binh cũng  đụng tới đám quản sự, nhưng nếu  định tội thật thì đám quản sự của cửa hàng cũng  thoát .
Bây giờ nếu  thể cướp  công thức là  nhất, nếu  đoạt  cũng  .
Không đúng, chủ nhân của Cẩm Đường Cư là Lục Cẩm Dao đang  bắt giam, đây  là vị nào nữa.
Là  kết phường  ăn chung , nhưng vị    là chủ ? Mãng hán : “Đừng khi dễ    chữ  nhận  mặt , ngươi đây tùy tiện tìm một  tới  là chủ nhân của nơi  !”
Khương Đường : “Nếu  tin thì đến quan phủ xem công văn, tất nhiên sẽ chứng minh   là chủ nhân của Cẩm Đường Cư.”