Lúc , nàng thật sự cảm nhận  cái gì gọi là liền một nhà, cái gì gọi là
đồng khí liên chi, rõ ràng Lục Cẩm Dao  hề  cái gì cả nhưng cũng  liên lụy  tù.
Trời xui đất khiến, kết cục  chậm rãi trùng hợp với kết cục trong sách. Cố Kiến Sơn   việc gì,   Hầu phủ  ngục, nàng vốn nên c.h.ế.t ở thôn trang  may mắn trốn thoát. Biết  kết cục thì như thế nào chứ, vẫn  lo lắng  biến  xuất hiện.
Khương Đường chỉ mong kết cục giống như trong sách, cho dù Hầu phủ yên lặng một thời gian nhưng    việc gì là  .
Trong sách vẫn   bọn hạ nhân Hầu phủ thì như thế nào, cho dù  thì hiện tại Khương Đường cũng  thể nhớ rõ.
Nàng cũng lo lắng cho các nàng Lộ Trúc Hoài Hề. Khương Đường : "Ừ, về phủ  ."
Đã gần nửa đêm, Khương Đường vội vàng trở về liền lập tức trở về chính viện. Nàng cho rằng Cố Ninh Chiêu  ngủ, nhưng  thấy thằng bé cố gắng  ở bên giường, đầu gật gà gật gù, bướng bỉnh chờ nàng trở về.
Khương Đường cố gắng nở nụ , bảo Ngưng Châu  xuống   dịu dàng : "Tại  Chiêu ca nhi còn   ngủ?"
Hai mí mắt   của Cố Ninh Chiêu đánh : "Ta chờ Đường di về   mới ngủ."
Khương Đường ôm tiểu hài tử  trong ngực, chỉ dỗ dành một lúc là Cố Ninh Chiêu  ngủ  . Nhìn gương mặt ngủ say yên tĩnh của thằng bé, Khương
Đường thở phào nhẹ nhõm,  tiếng động  với Cố Ninh Chiêu, nhất định mẫu  ngươi sẽ   việc gì.
Còn  Cố Kiến Châu nữa. Trên  Cố Kiến Châu cũng  công lao  nhỏ, khẳng định cũng sẽ  xảy  chuyện.
Khương Đường bảo Ngưng Châu tiến  trông coi hài tử, còn  thì thu dọn đồ đạc một chút. Nếu  thể thuận lợi gặp  Tiền Tùng Minh thì nàng sẽ nghĩ biện pháp  Đại Lý Tự một chuyến, mang qua cho Lục Cẩm Dao.
Trong ngục  thể so với Hầu phủ, nhất định là trong đó   gì cả. Khương Đường chuẩn  một ít thuốc, dán tờ giấy  tác dụng lên . Ở trong phòng giam  tiện  y phục, liền mang theo hai cái áo choàng.
Đồ ăn thì mang theo chút thịt khô cùng với điểm tâm, sáng mai   thêm chút bánh. Sau khi thu dọn gần xong hết thì Khương Đường mới rửa mặt chải đầu chuẩn   ngủ.
Ngày hôm   dậy sớm.
Hôm nay là ngày mười sáu,  của Hầu phủ   giam giữ hai ngày.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-571.html.]
Buổi trưa tiệm lẩu vẫn buôn bán ế ẩm, chỉ  hai bàn  khách ăn. Khương Đường vẫn  đợi   khách mà nàng  gặp, trong lòng nghĩ nếu buổi tối còn  gặp   thì nàng chỉ  thể  bái  đến thăm hỏi.
Trần chưởng quỹ thấy việc  ăn như thế  còn  chút lo lắng. Hắn bảo nhân viên chạy bàn  canh giữ ở quầy, còn    ngoài dạo một vòng. Lúc  là giữa tháng ba, thế mà  đường vắng vẻ giống như tháng mùa đông .
Mấy cửa hàng  đường hầu như đều  đóng cửa, những cửa hàng buôn bán tấp nập   cũng  ngoại lệ. Chỉ  mấy cửa hàng tạp hóa, tiệm vải mở ,  mấy   mua đồ.
Trần chưởng quỹ  hai vòng liền trở về. Lúc về đến cửa trời cũng  tối sầm , bên ngoài gió thổi mát rượi, một vầng trăng tròn treo ở chân trời, ngẩng đầu
   lớn  tròn.
Đều  trăng tròn đại biểu cho đoàn viên đoàn tụ, nhưng    bao nhiêu  tan cửa nát nhà.
Trần chưởng quỹ chỉ cảm thán vài câu trong lòng, cũng  dám  với  khác. Nhìn xung quanh   ,  liền vội vàng trở về cửa hàng.
Buổi tối khách vẫn  nhiều lắm, đến giờ Tuất sẽ   ai nữa.
Mọi    việc gì , Khương Đường cũng  cho , ai cũng  thể  . Mọi   cùng một chỗ nhàn rỗi, chỉ thiếu nước phát cho mỗi  một gói hạt dưa.
Khương Đường chờ cũng sốt ruột, thỉnh thoảng    một cái, nhưng vẫn  thấy một bóng .
Nàng thở dài, suy nghĩ ngày mai   Tiền phủ như thế nào mới  vẻ  mạo   mang mục đích tới. Mà  lẽ ngay cả cửa nàng cũng  bước  . Nếu như cửa Tiền phủ mở , mấy ngày nay  khi cánh cửa cũng  đạp gãy luôn .
Qua giờ Hợi, Khương Đường chuẩn  thu dọn đồ đạc trở về, liền thấy nhân viện chạy bàn chạy   bếp : “Có khách đến,  một phần lẩu Trạng Nguyên."
Khương Đường  chút    yên,   xem   Tiền Tùng Minh   nhưng  kiên trì, nàng phân phó : "Cho khách nhân một
ấm  nóng, phân lượng thức ăn nhiều hơn một chút. Nếu khách nhân  hỏi thì cứ  hôm nay  ăn  , thức ăn thừa nhiều."
Nhân viên chạy bàn  phân phó xong    phòng bếp truyền lời. Qua một khắc đồng hồ mới bưng thức ăn cùng cơm  ngoài.
Lẩu Trạng Nguyên bốc  nóng hầm hập, phía  rắc vòng ớt đỏ, đậu phụ màu tương trải  miến, ngửi thấy mùi vị vô cùng hấp dẫn.
Mặc dù chỉ gọi một phần lẩu Trạng Nguyên tám văn tiền nhưng vẫn bày biện đàng hoàng, lúc mang thức ăn lên cũng  khách khí: “Khách quan, đồ ăn của ngài."