Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 569
Cập nhật lúc: 2024-11-22 15:59:29
Lượt xem: 3
Lục Cẩm Dao không có ở đây, người Khương Đường nghĩ đến chỉ có thể là An Dương quận chúa.
Khương Đường viết một tấm thiệp mời gửi tới An Dương, mời nàng ấy đến Cẩm Đường Cư uống trà. Buổi chiều, An Dương liền ngồi xe ngựa đến Cẩm Đường Cư.
Lúc này không có nhiều người đi ra đi vào, chỉ có lác đác vài người đến mua
điểm tâm. Việc buôn bán hết sức quạnh quẽ, mà nhã gian trên lầu lại càng không có lấy một bóng người.
An Dương đi theo Khương Đường đến nhã gian lầu hai, vừa đóng cửa lại, câu đầu tiên mà An Dương nói chính là: "Chuyện Vĩnh Ninh Hầu phủ ngươi đừng quản, mà cũng không quản được đâu."
An Dương biết Khương Đường tìm nàng ấy tới đây là vì chuyện gì. Người của An Vương phủ phải tới ngày mùng mười mới có thể ra khỏi phủ. Tuy rằng An Vương tuổi đã lớn nhưng ở trong triều lại có thực quyền. Triệu Diệu mưu phản,
người đang còn bị giam ở Đại Lý Tự, càng có rất nhiều đại thần xảy ra chuyện, An Vương bất đắc dĩ đành phải đứng ra gánh vác.
Chẳng qua phố xá trên đường vẫn còn bị phong tỏa, An Dương đi ra cũng là đi dạo, căn bản không có việc gì để làm.
An Dương cũng nằm ở nhà mấy ngày, tuy nhiên nàng ấy cũng để cho gã sai vặt trong phủ hỏi thăm xem rốt cuộc là nhà ai xảy ra chuyện.
Người có giao tình với nàng ấy chỉ có một mình Lục Cẩm Dao. Toàn bộ người trong Vĩnh Ninh Hầu phủ đều bị mang đi, trong phủ cũng bị dán niêm phong,
lần này cũng không phải là chuyện nhỏ vặt vãnh nữa.
Vĩnh Ninh Hầu phủ bị niêm phong là chuyện mà An Dương không hề nghĩ tới, lúc này bị niêm phong có nghĩa là có cấu kết với Tần Vương. Đại Lý Tự bắt người, chưa bao giờ bắt nhầm.
An Dương cũng khó chịu khi thấy Lục Cẩm Dao xảy ra chuyện. Nhưng giao tình cũng chỉ là giao tình, nàng ấy tuy là một vị quận chúa tôn quý nhưng cũng không tôn quý đến mức có thể cầu tình cho tội thần.
Hơn nữa, ngoại trừ thân nhân, ai lại nguyện ý vì chuyện này mà chạy qua chạy lại. Bởi vì việc này mà chuyện đính thân của An Dương cũng bị lui về phía sau. Cho nên nàng ấy khuyên Khương Đường đừng nhảy vào trong hố lửa, học thông minh một chút, trốn đi thật xa.
Nếu Cố Kiến Sơn đã rời khỏi Hầu phủ, vậy chứng minh ông trời cũng muốn cho Khương Đường cách xa chuyện này một chút.
Nghe ông trời luôn không sai.
Khương Đường biết ẩn tình, cũng biết người của Hầu phủ bước qua một bước kia chỉ có Cố Kiến Phong, nhưng không thể nói với An Dương được.
Khương Đường nói: "Quận chúa, ta không có ý định quản, cũng biết không phải là chuyện mà ta có thể nhúng tay vào. Nhưng dù sao cũng phải biết được Lục tỷ tỷ đang bị nhốt ở đâu. Ta không hề nói một lời cầu tình nào cả, nhưng ít nhất cũng là để ta mang đến cho nàng ấy vài thứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-569.html.]
An Dương bất đắc dĩ thở dài, tặng đồ quả thật là cũng được.
Nhưng trước kia cũng không có ai đưa đồ qua đó cả, dù sao vừa bị dính vào liền dính cả một nhà. Cho dù đã phân gia rồi cũng dễ dàng bị liên lụy, thân thích xa
một chút cũng hận không thể trốn đi. Tình huống này của Khương Đường lại là đặc thù, nàng ở bên ngoài, trong lòng nhớ thương cũng là hợp tình hợp lý.
An Dương: "Người ở Đại Lý Tự, nhưng có thể đi vào thăm được hay không thì ta không thể nói trước được. Tiền đại nhân mới có quyền quyết định."
Đại Lý Tự Khanh Tiền Tùng Minh đã từng ăn cơm ở tiệm lẩu Khương Đường, còn đi tham dự lễ cập kê của Khương Đường. Dựa theo giao tình trước kia mà nói, đi tặng đồ hẳn là có thể được, nhưng giao tình có được cũng không dễ dàng, An Dương cảm thấy dùng ở trên mặt này không đáng.
Dùng cũng không hẳn là giao tình, Khương Đường có công với Điền Nam, hẳn là nàng dùng công lao đó.
An Dương thở dài nói: "Cũng chỉ là cho phép ngươi tặng đồ một lần thôi, nhưng tuyệt đối đừng nói là bởi vì Cố Kiến Sơn, muốn nói thì chỉ có thể nói là bởi vì Lục tỷ tỷ."
Thật vất vả mới cắt đứt sạch sẽ, ngàn vạn lần đừng lại bị cuốn vào.
Cũng may còn có tầng quan hệ này của Lục Cẩm Dao. Quan hệ giữa Khương
Đường và Lục Cẩm Dao rất tốt, chỉ xin tặng đồ cho Lục Cẩm Dao, cái này còn có thể nói được.
Khương Đường thật lòng nói lời cảm ơn, lại mang cho An Dương rất nhiều điểm tâm, sau khi tiễn người đi liền trực tiếp đi tới tiệm lẩu.
Lúc này người tìm Tiền Tùng Minh hẳn là không ít, nếu nàng đi Tiền phủ, không bị đuổi ra cũng là vạn hạnh lắm rồi.
Trực tiếp đi Đại Lý Tự càng không thể được, Khương Đường muốn đi tới tiệm lẩu xem một chút, nếu không đợi được người tới thì lại nghĩ biện pháp khác.
Trong đại sảnh tiệm lẩu chỉ có hai bàn có khách, bốn nhân viên chạy bàn không có việc gì để làm, liền đứng ở một bên thấp giọng nói chuyện.
Trần chưởng quỹ nhàn rỗi không có việc gì đứng ở đằng kia bày bàn tính, hai mắt vô thần, hiển nhiên tâm tư không ở chỗ này, ngay cả khi Khương Đường tới đây cũng không hề hay biết.
Có một nhân viên chạy bàn tinh mắt nhìn thấy gọi một tiếng chủ nhân, Trần chưởng quỹ mới phục hồi tinh thần lại, cười cười với Khương Đường: "Chủ
nhân mới tới à."
Khương Đường nói: "Đi vào bên trong nói chuyện." Trần chưởng quỹ vội vàng đi theo.