Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 566
Cập nhật lúc: 2024-11-22 15:59:23
Lượt xem: 6
Tiền Tùng Minh nói: “Đem một nhà Vĩnh Ninh Hầu phủ mang tới đây.”
Cố Kiến Phong và Cố Kiến Hiên có hiềm nghi, nhưng không thể đơn thẩm hai người bọn họ. Người một nhà đồng khí liên chi, Tiền Tùng Minh không tin
Vĩnh Ninh Hầu một chút cũng không biết. Thật sự là càng già càng hồ đồ.
Thủ hạ hỏi có cần phái người đi tới Cố gia hay không. Tiền Tùng Minh rong ruổi trên đường suốt hai ngày, sau khi trở về vẫn chưa nghỉ ngơi, trực tiếp đến Đại Lý Tự phá án. Mỗi ngày ngủ hai canh giờ, hiện tại đầu óc choáng váng, nghe thấy lời này trên mặt còn có một tia hoảng hốt, rất nhanh hắn liền phản ứng lại, nói Cố gia tức là Cố Kiến Sơn.
Tuy nhiên, trước đó Cố Kiến Sơn đã rời khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ, chuyện rất ồn ào huyên náo, lại bị xóa tên trong gia phả, việc này mọi người đều biết. Hơn nữa, Cố Kiến Sơn còn ở Tây Bắc, Cố gia chỉ có Khương Đường, bắt nương tử hắn có ích lợi gì.
Tiền Tùng Minh nói: “Không cần.”
Hoàng Thượng hạ lệnh cho người đến các nhà gõ cửa, Cố gia cũng không có người trả lời, cửa ải này coi như đã qua.
Tây Bắc trọng thần, làm sao có thể làm rét lạnh tấm lòng đại thần đây. Thuộc hạ nói vâng, liền phụng mệnh đi Vĩnh Ninh Hầu phủ bắt người.
Đêm mùng chín tháng ba xảy ra cung biến, hôm nay là ngày mười ba, đã là ngày thứ tư rồi.
Vĩnh Ninh Hầu từ lúc ban đầu còn thấy khẩn trương, đến bây giờ đã hơi thở phào nhẹ nhõm. Bên ngoài có động tĩnh, không biết là phủ nào xảy ra chuyện. Trịnh thị bận rộn hơn Vĩnh Ninh Hầu nhiều, mọi người đều bị vây ở trong phủ, bà ấy còn phải cùng Lục Cẩm Dao quản gia. Việc ăn uống của mấy trăm người trong phủ đều phải quản, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi, thịt và rau trong phủ đã ăn hết, chỉ còn lại một ít hàng khô, chỉ có thể ăn tạm vậy.
Vĩnh Ninh Hầu sau khi tâm tình buông lỏng mới chú ý tới đồ ăn trên bàn không bằng trước kia. Trước kia buổi sáng đều là mấy món ăn, vài món điểm tâm, hôm nay chỉ có cháo cùng bánh hành, một chút thịt cũng không có: “Sao lại chỉ có mấy thứ này?”
Trịnh thị lạnh lùng nói: “Hầu gia cũng không nhìn xem đã qua mấy ngày rồi, chẳng lẽ thịt và thức ăn không cần quản sự đi ra ngoài mua mà vẫn có?”
Cho dù thôn trang không bị phong tỏa, nhưng Thịnh Kinh đã bị phong rồi, ngoài thành ai có thể tiến vào cho được.
Vĩnh Ninh Hầu nhíu mày nói: “Được rồi, chút chuyện nhỏ như vậy mà nổi giận làm gì, chờ qua mấy ngày nữa có thể đi ra ngoài là tốt rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-566.html.]
Trong lòng Trịnh thị thở dài, ai biết có thể đi ra ngoài được hay không: “Mau ăn đi, có khi đến ngày mai ngay cả những thứ này cũng không có mà ăn đâu.”
Mấy viện tử khác trong phủ cũng lâm vào tình trạng tương tự, đây là bởi vì Hầu phủ nhiều người, các quản sự lúc mua sắm muốn có thêm chút đỉnh nên mua số
lượng nhiều hơn một chút.
Các viện cũng có phòng bếp nhỏ của riêng mình, nhưng lúc này tiết trời ấm áp không thể bảo quản đồ ăn lâu được, mấy ngày nay cũng ăn hết rồi.
Mọi người đều không ngờ tình hình lại nghiêm trọng đến như vậy. Rốt cuộc tình huống bên ngoài là như thế nào cũng không ai biết, thẳng đến khi cửa lớn Hầu phủ lại bị gõ lần nữa. Không đợi người bên trong trả lời, quan sai bên ngoài liền nói: “Đại Lý Tự phá án.”
Hai chân quản sự thiếu chút nữa đứng không vững, người Đại Lý Tự ai dám ngăn cản. Hắn nhanh chóng đi tới chính viện gặp Vĩnh Ninh Hầu, trong lòng Vĩnh Ninh Hầu lập tức khẩn trương. Hắn cho là không có việc gì rồi, nhưng chung quy việc nên tới vẫn tới.
Hiệu suất phá án của Đại Lý Tự rất cao, chỉ một lúc sau toàn bộ mọi người không kể già trẻ trong phủ đã tập trung lại một chỗ, nam nữ tách riêng, cứ lần lượt mười người rồi lại mười người bị dẫn ra ngoài.
Hạ nhân của Hầu phủ nhiều nhưng cấp trên hạ lệnh dẫn đi toàn bộ, đám người Vĩnh Ninh Hầu bị giam giữ riêng, số hạ nhân còn lại gần như không cần thẩm vấn, cứ nhốt cùng một chỗ, cũng sẽ không chiếm quá nhiều phòng giam.
Lục Cẩm Dao cùng tam phòng đứng cùng một chỗ, Hàn thị là được Tư Hà đỡ ra ngoài.
Vừa đi ra, mọi người đồng loạt sửng sốt.
Lục Cẩm Dao đã lâu chưa gặp lại Hàn thị, cũng phải đến năm tháng rồi, Hàn thị cũng thay đổi quá nhiều, nàng cũng sắp không nhận ra.
Toàn thân Hàn thị gầy đi không ít, xương gò má trên mặt nhô cao, thế mà lại đến mức ngay cả đi đường cũng cần phải có người đỡ.
Lục Cẩm Dao không muốn đến lúc này để cho người ta xem chuyện cười của Hầu phủ. Nàng thì thầm mấy câu với Vân thị rồi hai người đi qua đỡ Hàn thị, mà Nghiên tỷ nhi cũng cùng hai tiểu nương tử đại phòng đứng cùng với nhau.