Khương Đường  xiêm y xong liền  tới tiền viện, một đường tối đen như mực, chỉ  một cái đèn lồng tỏa ánh sáng mờ nhạt.
Đèn lồng  các con đường trong phủ    tắt hết bởi vì sợ  
từ bên ngoài thoáng  thấy ánh sáng bên trong. Lý quản sự phái  canh giữ cửa chính và cửa phụ ở góc Tây Nam và Đông Nam. Mặc dù  sắp xếp
chuẩn    đấy nhưng lòng vẫn còn hoang mang sợ hãi. Thấy Khương Đường tới,  thấp giọng : “Đại nương tử  kỹ xem, bên ngoài giống như là  tiếng bước chân rầm rập  qua. Ta  qua khe cửa thấy bên ngoài nhà cũng   canh giữ.”
Tổng cộng  ba cánh cửa, mỗi cửa đều  hai   đó, bên hông treo đao,  nào  nấy cao lớn thô kệch.
Mấy    xông  bên trong cũng  gõ cửa, nhưng cũng đủ để  cho   kinh hồn bạt vía.
Rốt cuộc  xảy  chuyện gì a, Lý quản sự còn  từng thấy tình cảnh như  bao giờ, trong lòng hoảng hốt  chết.
Khương Đường : “Vô luận như thế nào cũng  canh cửa, tường viện cũng bảo  tuần tra. Nhớ mang theo chút đồ phòng , ngàn vạn  đừng để   xông . Điểm Kim Ô Kim  ,  sủa vang ?”
Lý quản sự lau mồ hôi  trán: “Cái  thì , Điểm Kim Ô Kim cũng chỉ  kêu gừ gừ thôi.”
Hai con ch.ó    nhân tính, cũng  thông minh,  lẽ là  bên ngoài nhiều  nên gầm nhẹ từng tiếng trong cổ họng. Tuy nhiên âm thanh  nhỏ,  bên ngoài hẳn là   thấy.
Khương Đường : “Ngoại trừ  canh giữ cửa chính cửa phụ, gã sai vặt tuần tra tuần viện  thì những  còn  đều tới An Trạch Viện hết . Nhớ dặn dò kĩ bọn nha , ai cũng   la hét lớn tiếng. Tối nay cho dù là
ai ở bên ngoài gõ cửa cũng   phép mở. Trước tiên kiểm kê một chút xem trong phủ còn  cái gì để ăn , kiểm kê xong  tới chính viện báo
cho  .”
An Trạch Viện là viện tử ở bên cạnh chính viện, lúc    tập trung  ở cùng một chỗ, tránh khỏi  kẻ nào ngu xuẩn  chạy  ngoài.
Người  dọa cho choáng váng thì cái gì cũng  thể  .
Lúc  Khương Đường  nhớ tới Cố Kiến Sơn, chỉ là  lúc  đang ở Tây Bắc. Hiện giờ  chuyện trong phủ  là sắp xếp  nhất của  , còn
  là do chính nàng gánh vác.
Mọi chuyện vẫn là đến sớm, trong sách  là nửa năm , còn bây giờ mới chỉ tháng ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-558.html.]
Khương Đường tự nhủ   định tinh thần,  bên  mới  thể  định: “Nói cho  bên  đừng sợ,  chuyện vẫn còn  tướng quân chống đỡ.”
Cái tên Cố Kiến Sơn  cũng  giống như  thường, cũng  thể  an  tinh thần.
Khương Đường sắp xếp  chuyện xong  vội vàng trở về chính viện. Nàng
bảo Ngưng Châu ôm Thịnh ca nhi tới, để Thịnh ca nhi ở sương phòng chính viện.
Cố Ninh Chiêu  tỉnh, mở to hai mắt ngơ ngác   giường, lông mi ướt sũng, giống như  một khắc sẽ  toáng lên ngay.
Vừa thấy Khương Đường, Cố Ninh Chiêu liền vươn tay. Thằng bé  tới đây nửa tháng, mỗi ngày đều nhớ nương.  lúc tới đây Lục Cẩm Dao   rõ với thằng bé rằng  tới đây là để ở cùng với Đường di, cho dù  nhớ nhà cũng    ầm ĩ đòi về.
Khương Đường đối xử  với ,   v.ú nuôi  theo nên trong lòng Cố Ninh Chiêu  nhớ cũng   nhớ.  hôm nay trong lòng thằng bé  vô cùng sợ hãi, trái tim thật giống như  từ trong cổ họng nhảy  .
Khương Đường tới, nước mắt Cố Ninh Chiêu liền  kìm : “Đường di ngươi   ,  sợ lắm,  nhớ nương , hu hu.”
Thằng bé  đến thở   . Trong lòng Khương Đường chua xót, ôm
  trong ngực: “Không  việc gì   việc gì,  Đường di ở đây ,  Đường di ở đây ,   gì  sợ hết, Đường di sẽ bảo vệ ngươi
thật .”
Cố Ninh Chiêu đang sợ hãi, rõ ràng thằng bé   thấy cái gì nhưng trong lòng vẫn nhảy dựng lên,   hỏi: “Có  nương   cần  nữa ...”
Điều khủng khiếp nhất mà tiểu hài tử  thể nghĩ đến là cái .
Khương Đường kiên nhẫn dỗ dành hài tử, dỗ dành suốt một khắc đồng hồ mới
dỗ  Cố Ninh Chiêu  ngủ. Chẳng qua cho dù ngủ   thì trong lòng cũng  yên , trong miệng vẫn lẩm bẩm  mớ.
Mà Ngưng Châu  dẫn Thịnh ca nhi còn  hai v.ú nuôi ở  giường. Đại khái là bởi vì tuổi còn nhỏ, Cố Ninh Thịnh đổi chỗ khác cũng  tỉnh dậy.
Khương Đường bảo Ngưng Châu trông chừng hai hài tử, còn   gặp Lý quản sự. Lý quản sự  kiểm kê xem trong phủ còn  những gì: “Gạo và mì mỗi thứ ba mươi túi, dầu và gia vị   ít, thịt còn   nhiều lắm,  bộ cộng  chỉ   hai mươi cân. Rau màu cũng  nhiều, chỉ
đủ ăn hai ngày. Củi đủ nửa tháng, còn  chút hàng khô nữa. Hoa quả chỉ  táo và quýt, tổng cộng bốn giỏ, cái khác thì  còn.”