Ngày hôm , Thịnh Kinh mưa dầm. Dân chúng bắt đầu chuẩn  gieo trồng vụ xuân.
Khương Đường hiện giờ  ba thôn trang, trong đó  một xưởng  miến và đậu phụ, trang hộ họ Chu, chủ nhà tên là Chu Chính Minh.
Một năm nay  cũng kiếm   ít bạc. Miến và đậu phụ   ngoại trừ cung cấp cho tiệm lẩu thì phần còn  mang  khắp hang cùng ngõ hẻm bán
hàng.
Một nhà mỗi ngày  thể kiếm  hơn một đồng bạc, một tháng cũng  ba bốn lượng.
Vốn Khương Đường chính là chủ nhân thôn trang, hiện giờ bọn họ càng hận  thể coi nàng là tổ tông để mà cung phụng.
Tiền là thứ , hiện tại đừng  dùng bảy mẫu đất trồng rau, cho dù trồng hết  bộ thì Chu Chính Minh cũng   gì để .
Sau khi thành , Khương Đường vẫn  từng   nơi . Nàng  với Chu Chính Minh: “Thôn trang bên cạnh cũng là của , ngươi cũng sang đó  một tiếng, xem trồng cái gì trồng như thế nào cứ dựa theo sắp xếp năm ngoái là . Ta còn định  thêm một xưởng nữa, cũng để  rõ ràng với  luôn.”
Chu Chính Minh  đây là ý    quản sự,  : “Đại nương tử yên tâm, cứ giao hết cho tiểu nhân là  .”
Xưởng  đậu phụ và miến  cần  dùng quá nhiều , Khương Đường định thăm dò tính tình bên     thêm một xưởng khác,  chút bột khoai tây gì đó, cũng  thể  thành quầy ăn vặt.
Hai thôn trang  cộng  chiếm  một trăm ba mươi mẫu đất, cách xa một chút còn  một thôn trang của Trường Ninh Hầu phủ. Cũng là chỗ quen ,  thể  qua chào hỏi một tiếng.
Chu Chính Minh cũng  cách   như thế nào, giống như năm ngoái,  hỏi Khương Đường   sẽ ở  thêm một lúc : “Ngày xuân  rau dại, cá trong sông cũng  tươi. Đại nương tử ở chỗ  một thời gian để chúng  chiêu đãi cũng .”
Các trang hộ đều  cảm kích Khương Đường. Người đưa tiền là đại gia, nàng mang theo bọn họ kiếm tiền. Hơn nữa nuôi gà so với quản lý thôn trang còn kiếm  nhiều hơn, trong lòng liền nghĩ đến chuyện hồi báo một hai.
Nếu chỉ  một  thì Khương Đường cũng sẽ ở , nhưng trong nhà còn  hai hài tử nữa, nàng ở bên ngoài cũng  yên tâm.
Khương Đường : “Ta  ở  , các ngươi bận gì thì cứ  , đừng  chậm trễ gieo trồng vụ xuân.”
Chu Chính Minh liên tục ôi mấy tiếng: “Đại nương tử yên tâm , chúng  nhất định sẽ trồng rau thật .  mà cá với rau dại  nhất định  mang về, tươi rói luôn, ở Thịnh Kinh   những thứ  .” Những thứ đưa cho Khương Đường đều chọn thứ  nhất.
Khương Đường  cự tuyệt,  hỏi xưởng hỏi  thiếu nhân lực  , Chu Chính Minh ngượng ngùng : “Nhân lực thì ngược   thiếu, nhưng mà  bốn nhà mà chỉ bán hai thứ thành   dễ  cho lắm.” Thịnh Kinh chỉ lớn chừng đó, Chu Chính Minh còn  nhi tử. Một nhà  thể chạy hết thành nam thành bắc , nếu bốn nhà thì xem như tranh cướp mối  ăn với .
Mà  bán miến đậu phụ  đường cũng  ít, cạnh tranh  càng thêm lợi hại.
Cho dù  thể  nhiều cũng  bán .
Khương Đường suy nghĩ một chút : “Trong cửa hàng của  còn thiếu thịt gà,
ngươi xem thử   , nếu  thì trực tiếp nuôi gà.  mà  nuôi nhiều, cũng   mấy chục con đơn giản như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-557.html.]
Thôn trang cũng  nuôi gà nhưng chẳng qua mỗi nhà chỉ nuôi mấy chục con. Mà trong cửa hàng mỗi ngày đều  thể dùng mấy chục con gà, còn  mua gà nướng thịt nữa, trong thôn trang căn bản  đủ.
Ở đây   trại nuôi gà quy mô lớn nào cả.
Người  ăn gà  ngoài mua một con là . Còn Khương Đường 
từng gặp  nào nuôi đến mấy trăm mấy ngàn con gà, trong cửa hàng  mua gà đều   tới các thôn trang thu mua, cũng  phiền toái.
Nếu Chu Chính Minh  , nhất định còn  lợi hơn  bột khoai lang.
Chu Chính Minh cũng  dám lập tức đáp ứng, nhà  nuôi hơn bốn mươi con gà, mỗi ngày trứng gà  hơn ba mươi quả, nhưng nuôi hơn một ngàn con  giống như nuôi mấy chục con.
Nhà nào cũng nuôi lợn, đều  g.i.ế.c lợn kiếm tiền, nhưng tại   nhà nào nuôi nhiều con như .
Chu Chính Minh : “Vậy  trở về cân nhắc thêm.”
Trở  phủ, Khương Đường   Cố Ninh Chiêu nhào  lòng, chạy xiêu chạy vẹo. Khương Đường vội vàng  xổm xuống, Cố Ninh Chiêu : “Đường di,  nhớ ngươi lắm lắm…”
Khương Đường : “Ta  mang đồ ăn ngon về cho ngươi đây,  để Chiêu ca nhi tốn công vô ích .”
Cố Ninh Chiêu càng vui vẻ hơn, buổi tối ăn hai chén sủi cảo nhân rau dại, còn  một chén canh cá, ăn đến mức cái bụng tròn vo.
Từ thôn trang mang về  ít rau dại, Khương Đường thích ăn cái , tươi ngon, hơn nữa đầu bếp  tay nghề  nên ăn suốt cả hai ngày.
Đợi đến mùng chín, Khương Đường rốt cục cũng  ăn đủ , dự định để quản sự sáng mai  mua chút đồ tươi.
 
Lại  Ngưng Châu ngoài cửa vội vàng bẩm báo: “Đại nương tử, bên ngoài hình như xảy  chuyện.”
Trong lòng Khương Đường căng thẳng, hỏi: “Làm  ?”
Trái tim Ngưng Châu đập thình thịch, cố gắng  định : “Lý quản sự  bên ngoài  tiếng bước chân  nặng nề.”
Tiếng bước chân  nặng, đó   là một .
Khương Đường  Cố Ninh Chiêu còn ngủ, bảo Ngưng Duyệt ở trong phòng trông coi, còn  mặc thêm y phục bước  khỏi phòng.
Chính viện cách tường bên ngoài còn  một đoạn đường, nàng ở bên     cái gì cả.