Cố Kiến Phong thở dài, chút hy vọng cuối cùng trong lòng  cũng tan vỡ ,  khi về nhà  kể chuyện  cho Hàn thị .
Dạo gần đây Hàn thị gầy   ít, nàng  ăn  trôi, gầy tới nỗi  hốc hác,  mặt   tí thịt nào, xương gò má nhô lên cực kỳ cao, dù ánh mắt vô hồn nhưng thoạt trông thì   còn cảm thấy con   quá quắt nữa.
Cố Kiến Phong : “Đợi đến khi kết cục  định,  và nàng nhận tội,  thể bớt liên lụy đến hầu phủ bao nhiêu thì bớt liên lụy bấy nhiêu. Bên nhà  nàng  hết cách, thật sự là bất lực.”
So với Cố Kiến Phong thì Hàn Văn Bách mới là  thật sự lên thuyền của Tần vương, vạch kế bày mưu lôi kéo triều thần, nếu như Tần vương xảy  chuyện thì   mũi chịu sào chính là Hàn Văn Bách, hiện giờ   điều tra là tri thủ của Lĩnh Nam, còn đằng  thì    là ai.
Hàn gia sẽ  kết cục gì, là xử c.h.ế.t  là lưu đày, Cố Kiến Phong cũng   . Hàn thị là nữ  xuất giá,  thể tránh  nạn  chỉ  thể trợn
mắt  trong nhà xảy  chuyện.
Nếu như hầu phủ bình an vô sự thì   thể giúp đỡ  một hai, nhưng tự  Cố Kiến Phong còn khó giữ,   thể  cầu xin Vĩnh Ninh Hầu lo toan cho cả nhà vợ liên lụy đến  .
Vẻ mặt Hàn thị sửng sốt,  gật đầu đáp: “Vậy thì  cần lo, là    với …”
Cố Kiến Phong vỗ tay Hnà thị, Hàn thị cứ luôn  xin , nhưng đều   cả ,   thể    nữa,  : “Nàng nghỉ ngơi cho khỏe,  đến thư
phòng.”
Hạ tuần tháng hai, các viện  lẽ đều  sang xiêm y mùa xuân, còn Hàn thị  trong phòng  hơn bốn tháng , cũng   khi sinh thời còn  thể trông thấy bên ngoài  .
Nàng  cảm thấy   sai , khi  lúc phụ   với nàng  chuyện  thì nên khuyên bảo, ngăn cản phụ  đừng liều lĩnh. Nếu là Lục Cẩm
Dao, chắc chắn sẽ khuyên nhỉ, khóe miệng nàng  kéo lên một nụ  khổ, bây giờ nàng  còn sống nhưng sống như đang chờ chết.
Nàng   giúp nổi nhà  đẻ, cũng  giúp nổi Cố Kiến Phong.
Yến vương mất tích    về, chuyện  Khương Đường   từ miệng của Cố Kiến Sơn, lúc ăn cơm Cố Kiến Sơn   một câu, Khương Đường cũng   nhưng   gì khác.
Trong sách   đoạn Yến vương ngã xuống vách núi, nên chỉ  thể  
trời  định, cho dù nàng  thể  đổi đôi ba chuyện nhỏ thì cũng  đổi  nổi chuyện lớn.
 
Cố Kiến Sơn : “Gia quyến của mấy vị vương gia sẽ  dễ  chuyện với nàng, nếu   tới nhà tặng đồ thì  nhận là , trông chừng hạ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-550.html.]
nhân. Phần còn    chống đỡ.”
Khương Đường  nặng nhẹ: “Ta ghi nhớ trong lòng.”
Cố Kiến Sơn mỉm , Khương Đường   dậy  thu dọn hành lý của Cố Kiến Sơn,       bao lâu, lúc ở hầu phủ là Trịnh thị thu xếp, mấy tẩu tử giúp đỡ sửa soạn. Sau khi rời khỏi hầu phủ thì là Xuân Đài lo toan, Khương Đường chỉ  ít đồ ăn, giờ đây thành  , đến cả y phục, lương khô, thuốc men đều  nàng chuẩn .
Bên  lạnh, cũng  mùa hè nên  mang xiêm y mùa hè, xiêm y mùa xuân mang theo mấy bộ,   đó chính là chăn bông và áo bông, sợ rằng cứ mãi ở đó lâu dài nên đều mang theo đề phòng.
Dược liệu nàng cũng , trong nhà  dùng đến đều đưa cho Cố Kiến Sơn mang , lương khô là thịt khô và bánh, những thứ khác thì    để .
Viên canh mang nhiều thêm ít, từng món từng món một gói gọn   dùng vải bọc ,  cài  trong y phục là .
Cố Kiến Sơn thu dọn cùng với Khương Đường,  món  thực sự dùng đến thì bỏ . Tủ quần áo  to, là gỗ sưa, quần áo của hai  để trong một chiếc tủ, đồ của  đặt kề đồ của , đồ của  đặt kề đồ của , Cố Kiến Sơn  mà cảm thấy tim nóng vô cùng.
Tay   kiềm chế ,  định đỡ lấy bả vai Khương Đường thì  thấy Khương Đường khom lưng, lấy chiếc khăn tay từ chỗ áo quần của Cố Kiến Sơn lên: “Sao  chạy đến chỗ  ?”
Là khăn tay của nàng.
Khăn tay của nàng  thêu tên, cơ mà độ dài đều na ná,  dễ nhận .
Khương Đường tưởng lúc thu dọn đồ đạc  cất cẩn thận, hoặc là lúc nha  bên  giặt y phục trộn lẫn , ai mà ngờ nàng  định gấp  cất gọn thì  Cố Kiến Sơn đặt   bao hành lý.
Cố Kiến Sơn : “Không  chạy đến đó, là ban đầu  dùng.”
Không thể nào,   thể, Cố Kiến Sơn cũng  giống   dùng khăn tay.
Khương Đường  chiếc khăn tay, bỗng dưng nàng nhớ đến một chuyện, khi  nàng  đánh mất một chiếc,  tiết Khất Xảo năm , đợt  nàng cứ tưởng  cẩn thận  mất.
Hay là , Cố Kiến Sơn cũng dùng chiếc khăn như thế.
Khương Đường  Cố Kiến Sơn một cách nghi ngờ, Cố Kiến Sơn cãi bướng rằng: “Nhìn   gì, cái  là khi  nàng cho .”
Khương Đường: “?”
 
Cố Kiến Sơn : “Cái  cũng  thể quên … hòn non bộ của phủ Vĩnh Ninh Hầu, khi đó nàng đỡ  dậy chính khi  nàng đưa khăn tay cho .”