Cố Kiến Sơn thỉnh thoảng sẽ  đầu  , xung quanh   đông đúc ồn ào, nhưng trong mắt  chỉ  đỉnh kiệu hoa.
Một đoàn   theo  đội rước dâu, chính là mấy gã sai vặt đang nâng của hồi môn, ngày  sính lễ đưa qua  nhiều, của hồi môn hôm nay cũng  ít.
Ngoại trừ ghế bàn giường tủ  nâng  , mấy thứ đồ sứ, đồ trang sức
xinh  đều đặt trong một rương, hơn nữa còn  khế nhà khế đất, cho dù nàng chỉ  một  thì sính lễ cũng vô cùng phong phú.
Gã sai vặt nâng sính lễ lúc  qua cầu còn ném tiền đồng,  nào may mắn  thể nhặt  mấy đồng, còn  tiểu đồng  theo  đội ngũ, che lỗ tai tránh  tiếng khua chiêng gõ mõ,  theo một đoạn đường  xa mới dừng .
Khương Đường  ở bên trong kiệu, nhịn    , giống như tất cả   đều đang mừng tân hôn của nàng cùng Cố Kiến Sơn.
Nàng  nhấc khăn voan lên, nhưng nghĩ ngợi một hồi  buông xuống, cái  nên Cố Kiến Sơn xốc lên mới .
Từ Khương gia  xe ngựa đến Cố phủ mất một canh giờ, mà kiệu   nhanh bằng xe ngựa, Khương Đường    kiệu hơn một canh giờ .
Sau khi cỗ kiệu dừng ,   xốc màn che kiệu lên, đưa một bàn tay tới  mặt nàng, Khương Đường  đây là Cố Kiến Sơn nên cũng đưa tay đáp .
Sau khi xuống kiệu  đổi thành dải lụa đỏ, hai  cùng giữ lấy dải lụa bước qua chậu than, vẩy nước ngải cứu,  đó mới tiến  chính sảnh.
Phùng thị và Lục Cẩm Dao  ở vị trí chủ vị, khách khứa  ở hai bên,   lễ đừng bên cạnh Lục Cẩm Dao, hô : “Giờ lành  đến!”
Khương Đường  yên, bên cạnh là Cố Kiến Sơn, chỉ  thấy tiếng hô “Nhất bái thiên địa”, nàng cùng Cố Kiến Sơn  đầu  cửa, bái tạ thiên địa, Khương Đường thầm nghĩ, nàng ở nơi   ,   ở thế giới   cần  lo lắng.
“Nhị bái cao đường!”
Hai   về hướng Phùng thị và Lục Cẩm Dao bái một cái, lúc  dậy, Cố Kiến Sơn còn đưa tay đỡ Khương Đường,  đó là tới “Phu thê đối bái”, tiếng hô  dứt, Khương Đường cách một lớp khăn voan đưa mắt  Cố Kiến Sơn  mới chậm rãi cúi .
Không thể  rõ bộ dáng của  đối diện, trong cái khoảnh khắc cúi đầu , trái tim cũng dần dần an tĩnh , từ đây về  bọn họ  thật sự ở bên  cả đời.
Nàng cũng  còn  rõ tiếng hô đưa  động phòng nữa, chờ tới lúc Khương Đường lấy  tinh thần thì  thấy    giường cưới.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-542.html.]
Bọn nha  canh giữ ở bên ngoài, một lát    thấy tiếng mở cửa cót két, Khương Đường  thấy giọng  của Cố Kiến Sơn: “Ta  ngoài kính
rượu , để nha  hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu , chờ  kính rượu xong sẽ qua đây.”
Hai nha  một  tên là Ngưng Châu,  còn  tên là Ngưng Duyệt, nàng rửa mặt chải đầu xong    giường cưới.
Lục Cẩm Dao   sai, tân nương tử  thì   nhưng thật sự quá vất vả.
Khách khứa bên ngoài   là khách của phủ Trường Ninh hầu, cũng  quan viên quen  với Khương Đường, nhiều  náo nhiệt, nhưng nháo một hồi  bắt đầu chuốc rượu Cố Kiến Sơn, ngày đại hỉ mà  chuốc  thì     cơ hội nữa.
Cố Kiến Sơn  từ chối bất kỳ ai, cứ uống một ly   một ly,     uống bao nhiêu nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
Sáng hôm , sắc trời vẫn còn tối,   cũng nháo đủ , lúc  mới thả cho Cố Kiến Sơn về phòng.
Không ai nháo động phòng, chỉ một lúc là giải tán.
Cố Kiến Sơn  tẩy rửa sạch sẽ mùi rượu   ,  đó mới theo hỉ bà  phòng: “Sốt ruột  chứ gì, xốc khăn voan và uống rượu giao bôi .”
Hỉ bà  một mạch những lời chúc cát tường, cái gì mà  lòng  ý tâm tưởng sự thành, Khương Đường  tới mức hai tai ửng đỏ. Cố Kiến Sơn lanh lẹ giở khăn voan,  đưa hồng bao cho hỉ bà và bọn nha .
Không chỉ vì những thứ  mà còn  ánh mắt nóng bỏng của Cố Kiến Sơn và bọn nha   hầu hạ xung quanh khiến nàng  thả lỏng cũng khó.
Khương Đường cúi đầu, uống rượu giao bôi, Cố Kiến Sơn đợi đám   hết mới  xuống cạnh Khương Đường.
Khương Đường  mũ phượng  cho mỏi cổ, lúc  mới  thể ngẩng đầu lên, ai ngờ còn  kịp  gì   Cố Kiến Sơn ôm  trong ngực..
Sức lực của   lớn,     từng như , trực tiếp dọa sợ Khương Đường.
Hai cánh tay choàng bên hông nàng như một gọng sắt, Cố Kiến Sơn hỏi: “Đã ăn gì ?”
Khương Đường: “Ăn một ít mì, còn  cháo…” Cố Kiến Sơn: “Vậy chút nữa  ăn tiếp.”
Mất một hồi lâu Khương Đường mới hiểu  chuyện tân nương tử  vất vả còn  một tầng nghĩa khác.