Vương thị mang theo một bộ chăn, nguyên liệu cũng là loại ,  mặt  thêu hình loan phụng hòa minh, tay nghề vô cùng ,  thấy là  nàng   tốn
 ít tâm huyết. Khương Đường   thể    hổ nhận lấy cái : “Tẩu tử qua đây thăm , phần tâm ý   nhận, còn chăn thì tẩu mang về
 thôi. Hai năm nữa Đại Ni cũng  đính hôn , giữ cái   cho con bé .”
Vương thị ấn tay Khương Đường, ngượng ngùng  : “Cái  chính là do con bé  đó,    ngoài buôn bán, con bé ở nhà trông chừng    , hai đứa nhỏ cũng hiểu chuyện, con bé rảnh rỗi nên mới  cái .
Khương cô nương, ngươi liền nhận lấy ,  hy vọng  khi Khương cô nương
thành , mỗi ngày đều  thể trôi qua một cách vui vẻ. Cũng đa tạ Khương cô nương lúc  nguyện ý giúp đỡ bọn , cả nhà  vẫn thiếu cô nương một
phần ân tình.”
Lúc  nếu   Khương Đường góp lời, cho dù chuyện kinh doanh    tiến hành thì bạc kiếm về nàng  cũng  giữ .
Vương thị  bội phục Khương Đường, nàng còn nhỏ hơn nàng  mười mấy tuổi, nhưng  quyết đoán hơn nàng   nhiều. Nàng   khổ hài tử hơn mười năm, cũng may  tỉnh ngộ kịp thời.
Hẳn lúc đó Khương Đường   tính tình của mấy  trong nhà nàng , cho nên mới cố ý  như , nàng  vốn cho rằng tiền công một ngày là tám
văn tiền, kết quả  là  chia lợi nhuận.
Còn gợi ý cho nàng  đến bán  cửa thư viện, từng việc từng việc, Vương thị đều ghi tạc trong lòng.
Khương Đường : “Tẩu tử, cuộc sống của tẩu khá lên, kiếm  bạc cũng là do tẩu  bản lĩnh, tẩu  thiếu  cái gì  chứ.”
Chia lợi nhuận cho Vương thị là do nàng  bỏ công  nhiều, đó là thứ nàng  nên  .
Trong mấy cái sạp ăn vặt, sạp của Vương thị là sạp kinh doanh  nhất, kiếm  nhiều nhất.
Vương thị  việc  liều mạng, chỉ cần nàng   thể đẩy xe thì cho dù  gió to tuyết lớn nàng  cũng sẽ đến thư viện, trả giá nhiều nên tất nhiên cũng nhận  nhiều hơn.
Khương Đường nhận lấy chiếc chăn, hai  hàn huyên một hồi thì Vương thị cũng cáo từ rời .
Khương Đường lúc  mới cảm nhận  chuyện  sắp  rời  ngõ Trữ Nguyên .
Nàng  ở nơi  hơn một năm, cũng   cảm tình với ghế bàn giường tủ ở đây, cũng may còn  Điểm Kim và Ô Kim  theo nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-539.html.]
Khương Đường còn  kịp thương cảm thì   khác tới nhà.
 
Xe ngựa của phủ An vương vẫn dừng ở đầu ngõ, An Dương qua đây thăm Khương Đường, sợ hôm thành  quá đông    chuyện .
An Dương còn mang theo lễ vật,   là mấy món trang sức  thức ăn
mà là một công thức dược thiện trong cung,  rằng ăn món  sẽ giúp   bảo dưỡng  nhan sắc trẻ mãi  già.
Khương Đường kinh ngạc : “Thiệt  giả ?”
An Dương  dáng vẻ  của Khương Đường chọc cho bật : “Sao  thể kỳ diệu như   chứ, mẫu  của  cũng ăn, chỉ là  trẻ hơn so với  khác một chút thôi, nếu  thể giúp   trẻ mãi  già thì Hoàng bá bá  sớm ăn .”
Vài ngày  An Dương  tiến cung, thấy An Khánh đế  già  thêm một chút, vốn dĩ tóc chỉ mới xen lẫn vài sợi bạc mà bây giờ  trở thành bạc trắng đầu.
Khương Đường  dám tùy tiện bàn luận chuyện của hoàng già, nàng chỉ : “Nhất định là  hiệu quả, nhưng chắc  sử dụng quanh năm suốt tháng, chỉ mới dùng một chút chắc    hiệu quá .”
An Dương  : “Ta  ăn hơn nửa năm,  thể khá lên  ít, mỗi 
tới tháng cũng  còn  đau nữa, ngươi ăn thử xem, cũng là mấy thứ dược liệu dễ tìm mà thôi.”
Khương Đường cảm thấy đây chính là một món bảo bối: “Vậy   khách sáo .”
An Dương tới đây  chỉ  tặng đồ đơn giản, nàng  còn   cho Khương Đường một tin tức: “Tháng ba  sẽ đính hôn, cuối tháng sáu sẽ xuất giá.”
An Dương  vội, nhưng mẫu  của nàng  vội , cũng  thể cứ mãi  gả chồng, trở thành cô nương quá lứa lỡ thì thì  đây.
Hơn nữa Ngự Triều đại thắng Hồ tộc, hẳn là mấy năm nữa sẽ  phát sinh chiến sự, hai nước chuẩn  liên hôn, Ngự Triều  phái một công chúa qua đó.
An Dương nhưng   tới vùng đất man di đó, tuy  trong triều   ít công chúa, nhưng  sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cho nên An Dương  quyết định chọn vị Thám Hoa lang trong khoa thi năm   quận mã.
Từ xưa tới nay Thám Hoa lang tuy   là   học vấn  nhất, nhưng chắc chắn là  tuấn tú nhất.
An Dương cảm thấy tướng mạo của quận mã tương lai vẫn kém hơn Khương Đường một chút, nhưng miễn cưỡng chấp nhận , quan trọng nhất chính là gia thế trong sạch,   cũng sẽ ở  Thịnh Kinh,  là công tử Tiêu gia ở Lan Lăng, dù  cũng là một   trai, cảnh  ý vui mà, cũng  tồi.