Nghèo thì no  ấm cật,  của  thì lo cho thiên hạ. Ngày  Khương
Đường kiếm  ít nhưng bây giờ  kiếm  nhiều , cũng  suy xét vì dân chúng.
Cố Kiến Sơn đóng giữ Tây Bắc, điều trong lòng mong ngóng nhất  lẽ chính là dân chúng ăn no mặc ấm.
Khương Đường sẵn lòng  chút chuyện trong khả năng của .
Có điều một trăm bạc mà ăn một  thì ăn mì ăn gạo cả đời chẳng hết, nếu nấu cháo  bánh bao để chia thì cũng chẳng  mấy ngày.
Khương Đường ở đây  vấn đề gì, bèn để lợi tức riêng của Lục Cẩm Dao  trong một hà bao  chuẩn  đưa thẳng đến Cẩm Đường Cư.
Ai mà ngờ, lúc  khỏi cửa thì gặp  hai  quen.
Phố Trữ Nguyên cách xa phố đông sầm uất, dù bây giờ  xe ngựa thì  đến cũng  mất hơn nửa giờ, giờ  sắp trưa, cửa quán lẩu   khách.
hai  đang định bước lên  chuyện, Khương Đường siết chặt áo choàng,
 với quầy bán rằng: “Điền chưởng quỹ,  hai vị  quen, ngươi qua xem xem.”
Điền chưởng quỹ nghiêng đầu , nụ   gương mặt thoắt cái  nén nổi,  còn tưởng là ai cơ, đây chẳng  là hai vị trong nhà “ việc gấp”   đến quán khác  kẻ bề  đấy ư.
Điền chưởng quỹ  phẩy tay với Khương Đường: “Đông gia  cứ bận việc  , ở đây   .”
Điền chưởng quỹ  mời hai   hậu viện.
Quán buôn bán , nên  cũng chẳng buồn quản “tiệm lẩu Dương thị” thế nào,   thế  là chỉ e    gì,  đều  đuổi .
Hai  giúp việc còn cảm thấy  điềm nên vội vàng  theo Điền chưởng quỹ  .
Vừa bước  thì mới  quán mới lớn thế nào, vì đổi cửa sổ nên trông cực kỳ rộng rãi sáng sủa, sàn nhà lau sạch sẽ,   khách  , đa phần là  đối diện,  bàn bày ít rượu   đợi thức ăn lên.
Việc chuyền đồ ăn, lên món, đón khác, đều trật tự nề nếp.
Điền chưởng quỹ bước nhanh nên hai   cũng chẳng   bao nhiêu  theo đến hậu viện.
Hậu viện càng thoáng đãng hơn,  mặt đất là một lớp tuyết mỏng, rau cải trắng cải củ chất trong sân cao ngất.
Củi than  để ở một bên, xếp ngăn nắp trật tự, củi bổ thành những khúc nhỏ, trong viện còn  hai  đang rửa đồ, nước trong chậu tỏa  nóng, 
trông   là nước ấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-520.html.]
 
Vừa nãy Điền chưởng quỹ vẫn còn  mỉm nhưng bây giờ mặt nghiêm  trông cực kỳ đáng sợ.
Tục ngữ  câu đưa tay  đánh mặt , cái kẻ mập hơn chút  :
“Điền chưởng quỹ, ở nhà bọn    việc gì nên  hỏi trong quán  còn thiếu   . Ngươi thấy thời gian dài  việc của hai bọn  
đấy, đều   như thế nào, cũng  cần hòa hợp.”
Điền chưởng quỹ ngắt lời: “Không  tiếp ở quán lẩu Dương thị  nữa nhỉ,  nhớ đến nơi   ? Đừng  lôi việc cấp bách , thật sự coi  là kẻ ngốc    gì ! Mau cút  ngay, đừng  cản trở việc  ăn của bọn ,    dựa  lương tâm, hai kẻ các ngươi, lương tâm đều  chó ăn mất ! Còn   về,    soi gương ?”
“O…”
“Cút cút cút, còn   là  gọi !” Điền chưởng quỹ  chuyện  nể nang, đuổi luôn hai kẻ nọ từ cửa   ngoài.
Lúc đóng cửa còn bảo: “Còn dám đến nữa thì đừng trách   niệm tình xưa nghĩa cũ, đông gia  tính chứ  thì   tính như thế !”
Điền chưởng quỹ vốn còn  tới “quán lẩu Dương thị” xem , nhưng đến  thì  cảm thấy chả  ho gì.
Quán lẩu của nhà   buôn bán     thì  liên quan gì tới . Hắn    lòng hại  chỉ đề phòng kẻ khác tới hại  là .
Vừa nghĩ như , cơn giận hơn một tháng nay cuối cùng cũng tan.
Còn hai kẻ  thuê “” thì trong lòng đầy hối hận, bọn họ tới quán lẩu Dương thị  trù nương, một tháng hứa trả một lượng bạc lương tháng, việc  đương nhiên là kiếm  nhiều hơn so với  việc nặng.
 tay  nấu nướng của hai kẻ nọ   đến mức đó, tuy ở  bếp cũng  thể trông bầu vẽ gáo   mấy món, nhưng mùi vị  chẳng
nấu  , thời gian qua lâu tiệm lẩu Dương thị chẳng  mống khách nào.
Hai kẻ nọ  đuổi,  việc  nổi một tháng, một văn tiền lương tháng cũng chẳng lấy .
Đi  lý thì đông gia bên   dễ  chuyện như Khương Đường, để giữ mặt mũi cho  chứ suýt chút nữa  đuổi hai kẻ nọ  ngoài.
Sau  hai kẻ  bàn bạc thử   xem , dù  khi   trong nhà  việc gấp, hơn một tháng  nên   việc gấp cũng   xong, ai mà 
Điền chưởng quỹ sớm  trông thấy bọn họ ở bên .
Khương Đường tới Cẩm Đường Cư ,   xe ngựa  về nhà luôn.
Xuân Đài đánh xe, dọc đường còn  thể  vài câu tán gẫu nên cũng  buồn tẻ.