Khương Đường   là một cái hộp gỗ, cũng  lớn lắm, nghĩ rằng Cố Tiêu  tay nghề chế tác đồ vật,  lẽ đây là trang sức.
Nàng mang đồ về nhà. Sau khi về đến nhà mở   thử một chút, là một chiếc vòng tay khảm xà cừ  ,  ánh đèn phát sáng rực rỡ. Nàng thầm nghĩ, Cố Tiêu nương tử  quả nhiên  khéo léo,   thể   đồ trang sức xinh  như .
Bên  Thẩm Hi Hòa  tới đây ăn một bữa cơm, danh tiếng món lẩu Trạng Nguyên càng ngày càng vang dội. Vẫn  thật giả dễ nhầm lẫn, nhưng  đôi
khi  dễ phân biệt, dù  đêm đó cũng    thấy Thẩm Hi .
Mà giả chính là giả, chỉ  suông rằng Thẩm Hi Hòa  từng đến đây ăn thì cũng    tin mới .
Ai  từng đến đó ăn đều cảm thấy hương vị  đúng, giá cả cũng  đúng, bên cạnh liền   giải thích: “Ban đầu gọi là tiệm lẩu Khương thị, nhưng cửa hàng hết hạn thuê nhà nên chuyển  chỗ khác. Mà món lẩu Trạng
Nguyên  cũng   là tự phong , là khách nhân ăn cảm thấy ngon,  thấy  Trạng Nguyên lang thực sự tới ăn món đó nên mới gọi như thế. Còn
nhà  mới mở, Trạng Nguyên lang  từng đến nhà  ăn cơm .”
Lời  đương nhiên là  thật, cửa hàng mới đổi bảng hiệu đương nhiên cũng  dám gióng trống khua chiêng dùng cờ hiệu lẩu Trạng Nguyên,   càng  dám phản bác.
Người đến cửa hàng  ăn cơm cũng    khác mà là  giúp việc của tiệm lẩu, đến đó gọi một món rẻ nhất. Tới đó  cả một buổi trưa, chỉ   hai ngày liền mang thanh danh tiệm   về.
Tuy rằng đối với  khác mà  thì đây chỉ là một chuyện nhỏ  đáng kể, thậm chí   căn bản  quan tâm cái tên , nhưng cũng đủ để Điền chưởng quầy cùng nhóm những  giúp việc xả  cơn tức.
Tháng mười một liên tiếp hai ngày tuyết rơi, cửa hàng  ở đường phố náo nhiệt, bằng mắt thường cũng  thể thấy  việc  ăn  .
Chạy tới mùng năm, cửa hàng mở  hai ngày. Sau khi đóng cửa kiểm kê, hai ngày nay buôn bán thuận lợi, mỗi ngày đều  hơn tám mươi lượng bạc.
Tính sáu thành lợi nhuận mà , mỗi ngày cũng  thể kiếm  hơn năm mươi lượng.
So với cửa hàng cũ còn nhiều hơn gấp đôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-513.html.]
Khi ở cửa hàng cũ, mỗi tháng kiếm  bốn năm trăm lượng, để  hai phần để chi tiêu cho tháng tới, phần còn  mới chia.
Khương Đường mỗi tháng lấy từ Cẩm Đường Cư hơn ba trăm lượng, quán lẩu lấy hơn một trăm lượng gần hai trăm lượng. Hơn nữa còn  lợi nhuận của quầy
hàng bán đồ ăn vặt, tuy rằng tiêu xài cũng nhiều, nhưng mỗi tháng chỉ  sổ sách   năm sáu trăm lượng bạc.
 
Mặc dù tiền thuê cửa hàng mới khá cao nhưng tính toán như , vẫn  giá trị.
Đêm đó Khương Đường tặng bao lì xì cho đám  Điền chưởng quầy. Người trong cửa hàng đến ngày lễ tết đều  quà tặng, cái  xem như tiền thưởng.
Ai   thì  thưởng nhiều hơn một chút, ai    thì thưởng ít hơn. Nàng cũng  sợ   so sánh với ,  so sánh thì mới    kém  khác ở chỗ nào.
Một đám  tụ tập cùng một chỗ, Khương Đường  mấy câu: “Cửa hàng
mới khai trương chính là công lao của tất cả  . Ta là hy vọng cùng    thật lâu thật dài. Chư vị nếu gặp  chuyện gì khó khăn thì  thể 
với , nếu  thể giúp   nhất định sẽ giúp. Chúng  tuy rằng  ăn nhỏ, nhưng  cũng  một ngày nào đó mở rộng cửa hàng đến tận đại giang nam bắc. Đến lúc đó còn  nhờ các vị hỗ trợ dìu dắt  mới.”
Khương Đường  khiêm tốn lễ độ, tuy rằng cũng  hứa hẹn tiền công hàng tháng  bao nhiêu, nhưng  nghĩ đến chuyện ngày   nơi khác mở cửa hàng,  dẫn theo đồ , trong lòng những   giống như  một ngọn lửa thiêu cháy hừng hực.
Điền chưởng quầy dẫn đầu : “Xin chủ nhân cứ yên tâm, nhất định chúng  sẽ  việc . Hơn nữa,   ngoài hỏi thăm một chút là  tiền công cho chúng  so với cửa hàng khác nhiều hơn nhiều.”
Cửa hàng khác,  gì  chuyện phát quà tặng ngày lễ tết .
Tựa như  giúp việc, tuy  mỗi tháng tiền công chỉ  hai ba đồng bạc.   công việc  cũng  thể so sánh với tiền công hàng tháng của chưởng quầy và sư phụ nấu ăn.