Lẩu  từng ăn, tôm cũng từng ăn, chỉ là lẩu tôm   từng  ăn. Tuy nhiên  tên cũng  dễ hiểu, cho rằng chính là tôm nhúng trong lẩu để ăn.
Hỏi mấy nhân viên chạy bàn, họ  tủm tỉm giải thích: “Chỉ là tên tương tự như  thôi. Tôm nay chính là tôm biển ở Đông Hải vận chuyển tới đây, loại bỏ hết đường chỉ đen  sống lưng,  đó  dùng gia vị bí truyền của tiệm chúng  hầm lên. Ăn tôm trong đó lên   thêm nước canh loãng, nhúng lẩu ăn.  mà mấy đồ ăn nhúng lẩu  đều xem như là hàng tặng kèm.”
Nói là tặng, kỳ thật đều tính  giá tiền.
“Khách quan nếu cảm thấy ăn  quen thì cứ gọi mấy món  đó là  . Mặc dù tiệm chúng  đổi sang chỗ khác nhưng hương vị  hề  đổi.” Nhân viên chạy bàn  chuyện  lịch sự,   ở đây một năm,  cách  chuyện như thế nào để khách  thư thái nhất.
Khách nhân thấy giá lẩu tôm cũng  rẻ, gần bằng giá lẩu nấm.  xuất phát từ sự tin tưởng  cửa hàng nên vẫn  nếm thử món ăn mới.
Đồ ăn bưng lên  chậm, tuy nhiên  bàn đều   thứ tự nên  xảy  tình trạng    phục vụ ,  nên đợi một lúc cũng   cả.
Đợi hơn một khắc đồng hồ, thức ăn mới  bưng lên, là một nồi tôm thơm ngào ngạt.
Gần giống như  hầm trong dầu nhưng   ngấy, cũng   màu sẫm như hầm trong dầu mà màu sắc  tươi sáng, phía  rải một lớp vừng trắng, hương thơm nồng đậm.
Không thể  đây là mùi thơm gì,  mùi của nước sốt, còn  hương vị tươi ngon của hải sản. Chờ bếp than bốc cháy, mùi hương  càng nồng đậm hơn.
Một nồi    ít tôm, đếm đại khái   hai mươi con.
Kích thước mỗi con  bằng ngón tay, gắp một con nếm thử,  tiên  hút sạch nước sốt bên ngoài vỏ tôm.
Nước sốt mang theo chút vị cay,  còn  ngọt. Vỏ tôm cực kỳ giòn,  lẽ   chiên qua. Bẻ đầu tôm , bên trong sạch sẽ,   tươi ngon.
Thịt tôm  vị dai, tươi ngon ngọt ngào.
Vốn dĩ nước sốt  ngon , hơn nữa vị của tôm biển khác với vị của tôm sông nên ăn càng ngon hơn nữa.
Phía  tôm còn  khoai tây chiên và khoai lang chiên,  giòn   mềm, khi ăn gần hết thì  chan thêm nước dùng  nấu sôi lên, đun từ từ, một lúc  là  thể ăn .
Mỗi bàn còn  một đĩa mì,  giống với mì sợi  bằng tay  , mì  là nguyên miếng.
Vị khách hỏi: “"Tại  mì  vẫn  cắt ?”
 
Nhân viên chạy bàn giải thích: “Nước canh trong lẩu tôm   vị đậm, mì kéo dày sẽ ăn ngon hơn. Chờ lát nữa ngài bắt đầu ăn thì gọi  một tiếng,  sẽ tới
đây kéo cho ngài.”
Món    tôm   rau nên căn bản  cần gọi thêm món khác. Khi nào cần ăn mì thì gọi nhân viên chạy bàn tới, chỉ thấy hất nhẹ nhàng vài cái, khối mì liền biến thành những sợi mì dài mảnh, giống như dải ruy băng  trong nồi sủi bọt, nhuộm màu nước tương. Ngay cả mắm mè ngày thường dùng để ăn lẩu cũng  cần, một bữa cơm cứ như  là ăn no.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-511.html.]
Thấy mì  kéo tại chỗ,  ít khách nhân cảm thấy mới lạ,  mới tới đều gọi lẩu tôm.
Hương vị  tệ, so  kém tươi ngon hơn lẩu nấm một chút, nhưng bù  tôm   tươi, cũng  uổng công ăn một bữa.
Việc buôn bán buổi trưa  tệ, Điền chưởng quầy vui tươi hớn hở, cảm giác bực bội trong lòng cũng tiêu tan một chút. Muốn quản  khác cũng  quản ,   ăn  mới là chuyện  đắn.
Đợi đến buổi tối, Điền chưởng quầy canh giữ  quầy, chờ khách nhân tới. Hôm nay trời lạnh, buổi tối khách sẽ đến nhiều hơn.
Vừa qua giờ Thân, trong tiệm liền  hai   . Một nam một nữ, cùng  đến.
Ngay từ đầu Điền chưởng quầy chỉ cảm thấy  chút quen mắt,  khỏi kinh ngạc thấy hai   tướng mạo  mắt, cảm thấy chỗ nào cũng xứng đôi.
Mặc dù nam tử đồng hành  khí chất văn nhân, nhưng bộ dạng quá mức trẻ tuổi, cũng  để ý quá nhiều.
Chờ  khi hai  bước , nhân viên chạy bàn bước tới nghênh đón: “Xin mời khách quan , xin chọn món ăn ở đây.”
Cố Tiêu chỉ  một chỗ : “Chúng    đó ăn,  ?”
Chỗ mà nàng  chỉ chính là nơi dễ thấy nhất,    thể  thấy ngay khi họ bước .
Nhân viên chạy bàn đương nhiên   ý kiến gì, trực tiếp mời  qua đó.
Cố Tiêu  từng đến đây ăn bao giờ, nàng  hỏi Thẩm Hi Hòa món nào ngon. Thẩm Hi Hòa  là lẩu miến đậu phụ.
Cố Tiêu gọi một phần lẩu miến đậu phụ,  gọi thêm một phần lẩu tôm  bỏ thực đơn xuống.
Điền chưởng quầy cảm thấy  thích hợp lắm,  chờ khách nhân phía  tiến ,   cũng  bộ dáng văn nhân   chuyện với Thẩm Hi
Hòa, khi đó  mới hậu tri hậu giác nhận    hẳn là tân khoa Trạng Nguyên.
Điền chưởng quầy bỗng nhiên cảm thấy thần thanh khí sảng, cả  như bốc khói, sắp bay lên trời .
 
Lần  thì  , ai còn dám cướp tên lẩu Trạng Nguyên nữa đây.
Lúc Khương Đường tới đây hai   ăn  một nửa, thấy hai  ăn uống thoải mái liền  tiến lên quấy rầy.
Chỉ là,  hai      nàng  khỏi nhớ tới Cố Kiến Sơn. Nàng nhớ Cố Kiến Sơn.
Phải đợi nàng tích góp của hồi môn đến tận khi nào thì Cố Kiến Sơn mới trở về chứ.