Khương Đường  hùa theo, chỉ : “Ta quên hỏi, trong nhà  chuyện gì ? Đừng trách  mạo ,  chỉ  hỏi xem  giúp  gì   thôi, nếu   sinh bệnh,   thể mời đại phu tới xem giúp. Nếu thiếu bạc, chỗ  cũng  cho vay , đừng  ngoài mượn nợ sẽ  tính lợi tức.”
Hai   ấp úng xua tay   cần.
Khương Đường lạnh mặt: “Nếu  cần thì cứ khấu trừ tiền công , Điền chưởng quầy, ngươi đưa hai  bọn họ  kết toán tiền công tháng  .”
Khương Đường   mua   nên mới thuê, tiền công trả cũng cao. Giấy trắng mực đen rõ ràng, nếu cứ tùy tiện nghỉ như ,   nàng  quản lý   như thế nào.
Hai  còn   cái gì đó nhưng Điền chưởng quầy  lên tiếng: “Hai vị nên  , chủ nhân hiền lành, nhưng   hiền tới mức để   khinh,  bây giờ còn  thể giữ  tình cảm, đừng để cuối cùng  nháo tới quan phủ.”
Còn  đầy hai mươi ngày nữa là tới cuối tháng mười.
Hai  bọn họ  thiếu bạc, cũng  cần đại phu,  chuyện  ấp úng, Điền chưởng quầy thật sự nghĩ   bọn họ  việc gì gấp.
Có câu  thường  tới chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp, cứ chúc hai  bọn họ tiền đồ như gấm .
Chờ kết toán xong, Điền chưởng quầy  : “Ta sẽ  tìm  mới, chủ nhân,  vẫn cảm thấy mua  sẽ  hơn.”
Đối xử  một chút,  giữ khế ước bán  của bọn họ, như  là nắm   trong tay, tính  vẫn  hơn thuê , cũng  cần lo lắng   bỏ việc tới chỗ khác.
 Khương Đường  , nàng từng  hạ nhân, nàng   cách nào  mua  cả, trong lòng nàng vẫn  bước qua  bức tường
đó.
Cho dù Điền chưởng quầy   là đối xử với    một chút, nhưng   thì ,  thể  cảm thấy đây là lẽ thường tình, cứ thể sai sử  khác.
Lại , thuê  thì  thể đuổi, mua  thì chỉ  thể bán , nàng    những chuyện như thế.
Khương Đường thấy may mắn là hai     đụng tới chuyện bếp núc, chỉ lo  việc của .
Tuy    phòng bếp nhưng  lẽ cũng  học  thứ gì.
Nhìn bộ dạng của bọn họ như , chắc chắn trong nhà chẳng  việc gấp gì, tám phần là   khác “đào” , đào   cái gì,  lẽ là đầu bếp.
Cho dù  cái gì cũng  liên quan tới nàng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-505.html.]
Khương Đường : “Vẫn cứ tìm  thuê , tìm    ngươi nhớ để ý kĩ một chút. Ta cũng từng nghĩ tới điều chưởng quầy , chỉ là vẫn là cảm thấy thuê   hơn.”
Điền chưởng quầy thở dài trong lòng,  đó đơn độc tới bến tàu. Khương Đường  như  cũng  sai.
Công văn và ràng buộc tình cảm xem  vẫn  lòng  hơn là khế ước
bán , cứ  nữ đầu bếp và chưởng quầy trong cửa hàng, đều trung thành với một chủ.
Nhóm nữ đầu bếp  cũng  lên từ vị trí giúp việc, nhớ kỹ phần ân tình ,  lẽ bọn họ cũng từng  mời , nhưng bọn họ chọn ở . Trên đời   loại  vong ân phụ nghĩa, nhưng cũng    tri ân báo đáp.
Điền chưởng quầy  thuê thêm hai  giúp việc, tuy    gấp rút nhưng vẫn  muộn một ngày.
Chuyện rửa chén đều do nhóm đầu bếp nữ phụ trách.
Khương Đường   kéo dài nữa nên  nhờ Bạch Vi hỏi thăm một chút thông tin về vị hôn thê của Thẩm Hi Hòa.
Tên họ là gì, nhà ở , nàng  tới cửa chào hỏi  .
Trời đổ tuyết thế , hỏi thăm tin cũng mất hết hai ngày, tới ngày mười lăm tháng mười một Bạch Vi mới tìm hiểu  rõ ràng: “Vị hôn thê của Thẩm đại nhân họ Cố, tuy  là đính hôn từ nhỏ nhưng thật  là con dâu nuôi từ bé. Nhà ở ngõ Minh Dương, vị Cố tiểu nương tử  cũng kinh doanh buôn bán, là thợ thủ công, còn mở một cửa hàng ở Thịnh Kinh, cửa hàng  cách đây hai con phố, bán mấy món đồ nho nhỏ,   tiếng ở Thịnh Kinh.”
Phu nhân tiểu nương tử thích đến đó đều vì   ngắm những món đồ tinh xảo.
Bạch Vi còn đến cửa hàng đó xem thử,  bán quạt xếp, dù giấy, cũng  mấy loại trang sức, đồ sứ, quả thật  giống  tầm thường.
Khương Đường   hứng thú với mấy thứ  nên cũng  rõ lắm. Nàng : “Ngày mai   xem thử.”
Ngày kế, Khương Đường  đến cửa hàng mà Bạch Vi  .
Cố tiểu nương tử  ở đây, nàng thấy trong cửa hàng   ít đồ vật, rực rỡ muôn màu khiến    thể nào xem hết .
Trên ngăn tủ phía  còn   ít đồ sứ, thầm nghĩ,  tài nghệ của  cổ đại cũng  thua gì hiện đại, nếu thức ăn  bày  đồ sứ , chắc chắn sẽ trông  ngon mắt.
 là cảnh  ý vui.
Có thể đổi một lợt chén bát trong cửa hàng mới.
Khương Đường dạo qua dạo  một vòng,  hỏi gì   đầu rời .