Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 504

Cập nhật lúc: 2024-11-22 07:02:57
Lượt xem: 17

Còn có Cố Ninh Chiêu, đó là cốt nhục của nàng ấy, còn chưa tròn một tuổi, bây giờ đã có thể nói mấy từ đơn giản.

Lục Cẩm Dao luyến tiếc hài tử.

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nàng ấy sẽ nghĩ cách đưa hài tử tới chỗ Khương Đường.

Chỉ là hai hài tử, hẳn sẽ không bị làm sao, nếu nàng ấy xảy ra chuyện gì thì vẫn còn có Khương Đường.

Lục Cẩm Dao chỉ đang tính tới tình huống xấu nhất, nàng ấy khẩn trương nhìn Khương Đường: “Ta biết chuyện này rất khó, phải mạo hiểm…”

Khương Đường nói: “Lục tỷ tỷ, ta sẽ cố gắng hết sức, che chở hai hài tử này.”

Nếu tình huống trở nên nghiêm trọng, nàng sẽ nghĩ cách bảo hộ bọn nha hoàn ở Yến Kỉ Đường.

Lục Cẩm Dao ứa nước mắt, trái tim thổn thức từng đợt từng đợt, không biết là đang kích động hay tức giận, nàng ấy bây giờ chỉ muốn quay về ôm Chiêu ca nhi.

Lục Cẩm Dao tạm biệt Khương Đường, Khương Đường tiễn người ra đến cửa, nghĩ đến trong sách đã viết không chỉ có Lục Cẩm Dao vững vàng chống đỡ, còn có hai vị lão nhân cũng cùng nhau ngăn cơn sóng dữ, âm thầm che chở Hầu phủ, như vậy cũng tốt rồi.

Khương Đường cho rằng phải muộn một chút nữa đại phòng mới bị cuốn vào cuộc chiến đảng phái tranh giành ngôi vị, nhưng xem ra bây giờ đã sớm bị kéo vào trong đó.

Hàn thị ngồi thể ngồi yên nhìn từng người ở Cố gia thăng quan được.

Có một chuyện duy nhất khiến nàng cảm thấy yên tâm, chính là trừ việc thời gian không khớp nhưng phương hướng phát triển vẫn giống như trong sách. Còn chuyện khiến nàng bất an chính là bây giờ mọi thứ đã thay đổi, không biết sẽ dẫn đến bao nhiêu biến cố trong tương lai.

Tháng mười, gió lạnh hiu hắt, nhìn trời có vẻ như sắp có tuyết rơi.

Khương Đường không quản được những chuyện ở phủ Vĩnh Ninh hầu, cho dù

có Cố Kiến Sơn ở đây cũng sợ hắn không lo được. Nàng đã biết được cảm giác bất lực là như thế nào, lại nghĩ người cảm nhận được cảm xúc này rõ ràng nhất

chính là Vĩnh Ninh hầu cùng Trịnh thị.

Chuyện Khương Đường có thể làm thật sự quá ít, đến cả Vĩnh Ninh hầu cùng Trịnh thị cũng chỉ có thể làm được những điều rất nhỏ nhoi.

Làm quan không đơn giản như đi đường, một khi đã đi về phía trước một bước thì rất khó để lui về.

Khương Đường thấy sắc trời không tốt, viết thêm mấy chữ rồi ra ngoài nói với thợ mộc: “Có vẻ sắp có tuyết rồi, mọi người tranh thủ làm rồi về sớm đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-504.html.]

Mấy vị sư phó cười ha ha gật đầu, làm việc ở đây rất thoải mái, tính tình Khương Đường lại tốt, là người dễ nói chuyện.

Một lát sau, Khương Đường mang ra một bình nước ấm, lại mang thêm mấy cái chén, chỉ đặt xuống rồi im lặng quay về phòng.

Nàng về phòng dọn dẹp một chút đồ, lát nữa sẽ về nhà.

Nàng cũng không thể ở nơi này mãi, Điểm Kim và Ô Kim vẫn còn ở ngõ Trữ Nguyên, phải về thăm bọn chúng.

Lúc nàng đi đám sư phó vẫn chưa xong việc, Khương Đường đóng hết cửa và cửa sổ rồi mới lên xe về nhà.

Khi nàng về đến nhà, Điểm Kim và Ô Kim hấp tấp nhào tới, vừa ngửi vừa l.i.ế.m lên người nàng.

Hai con ch.ó đã hơn một tuổi, uy phong lẫm liệt, đột nhiên nhào tới khiến Khương Đường không chịu nổi. Lúc nàng không ở đây đã nhờ Lưu đại tẩu cho bọn nó ăn, Lưu đại tẩu chăm sóc rất cẩn thận, thường xuyên qua lại, Điểm Kim và Ô Kim nghe có động tĩnh gì cũng sẽ kêu lên mấy tiếng.

Khương Đường mang Điểm Kim và Ô Kim vào nhà, quan sát đằng trước đằng sau một lược, lại kiểm tra kiểm tra tường viện cùng với sính lễ đặt ở trong phòng, sau đó mới yên tâm đi nấu cơm.

Ngày kế, Khương Đường đến tiệm lẩu, đến chưa được bao lâu đã có hai người phục vụ tới nói nhà bọn họ có việc, sau này không đến làm được nữa.

Hai người đều là a thẩm ba mươi bốn mươi tuổi, một người gầy ốm, một người khác béo hơn, tuy có lúc làm việc lười nhác nhưng nhìn chung vẫn khá lưu loát.

Trong cửa hàng có hai người làm việc nặng, nếu có một người nghỉ đột xuất thì vẫn còn một người làm việc.

Bây giờ cả hai người đều đi rồi, tuy rằng không phải là chuyện gì lớn, nhưng muốn tìm gấp hai người thế vào thì rất khó, vô cùng phiền phức.

Khương Đường liếc mắt nhìn hai người bọn họ, nói: “Đã nghĩ kĩ chưa? Trong công văn có quy định, nếu muốn nghỉ thì phải báo trước một tháng, để ta còn tìm người mới, các ngươi đột nhiên nghỉ việc như vậy, phải trừ một tháng tiền công.”

Một ngày mười hai văn, một tháng tính hai mươi sáu ngày công, tổng cộng là ba trăm mười hai văn.

Người hơi béo nói: “Cái này cũng là do trong nhà có việc gấp, ai lại không có lúc gấp chứ, chủ nhân, ngài châm chước một chút đi, bọn ta không lấy tiền công tháng này là được.”

Người gầy cũng nói: “Chủ nhân là người tốt bụng, bọn ta không dễ gì mới kiếm được ít bạc…”

Tháng này còn chưa qua được một nửa, hôm nay chỉ mới là ngày mười một.

Loading...