Ăn mặc lúc  đều sử dụng quỹ chung,  khi phân gia khó tránh  sớm chiều chung đụng với Cố Kiến Thủy, nghĩ tới là thấy sợ.
Lục Cẩm Dao cũng  chuyện của nhị phòng, nhưng     như nàng    thể khuyên nhủ chuyện  .
Mấy ngày  Cố Kiến Châu gửi thư về, ngoại trừ hỏi thăm nàng  và Chiêu ca nhi, còn  hướng gió trong triều gần đây  , nhắc nhở phủ Bình Dương hầu  việc  thỏa một chút.
Có lẽ   quan đều nhạy bén với mấy thứ , Cố Kiến Châu  theo Yến Vương điện hạ tới Điền Nam.
Yến Vương cùng ăn cùng ngủ với bá tánh, chuyện gì cũng tự tay  lấy, dù cho năm nay cũng  địa phương  gặp thiên tai, nhưng phía     nào oán giận.
Chuyện triều đình  thể  đều  , cho dù là cứu trợ  hỗ trợ.
Cố Kiến Châu  ở Điền Nam hơn năm tháng, lúc  Yến Vương điện hạ  tới đây, cư xử với  như đối đãi với hiền sĩ, đáng để  khác  suy nghĩ sâu xa.
Lục Cẩm Dao  thư, sửng sốt một hồi lâu.
Nàng   thư gửi cho phủ Bình Dương hầu, dặn dò nhà  đẻ  việc cẩn thận một chút, đừng để  thiết kế kết giao với các vị hoàng tử.
 trong thư cũng  đề cập tới vị hoàng tử nào cả, thư từ cũng  an ,   thể biến thành nhược điểm để   lợi dụng.
Lục Cẩm Dao trực tiếp thiêu bức thư của Cố Kiến Châu. Nàng    cửa sổ thở dài, mùa thu  tới .
Nàng  đột nhiên nghĩ tới Khương Đường, năm  cũng  lúc , Khương Đường rời khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu, nháy mắt  một năm trôi qua.
Lại qua mấy ngày,  ngày mùng tám tháng chín, Nam Hương ở chính viện sang thông báo Trịnh thị  ngã bệnh.
Lục Cẩm Dao bối rối: “Bị bệnh,  mời y sư tới xem ?”
Nam Hương: “Nam Tuyết   mời y sư, nô tỳ  tới các viện truyền lời.” Lục Cẩm Dao : “Còn Yến Phương Đường thì ?”
Nam Hương : “Không  báo, phu nhân  Tam nương tử  lớn bụng,  cần kinh động.”
Lục Cẩm Dao : “Vậy  cần qua đó, để nha  các viện chú ý một chút,  qua đó xem .”
Lục Cẩm Dao đến phòng bên xem Chiêu ca nhi   mới tới chính viện.
 
Lúc nàng tới  thấy y sư bắt mạch xong,  là nhiễm phong hàn,  tiên cứ kê hai phần thuốc, từ từ uống.
Lục Cẩm Dao nhẹ nhàng thở , trời trở lạnh, lúc chuyển mùa  để ý sẽ dễ dàng sinh bệnh. Nàng   ở  chăm bệnh,   Trịnh thị : “Chiêu
ca nhi còn nhỏ, con trở về .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-500.html.]
Ý tứ  là chỉ chừa Hàn thị cùng Hứa thị.
Vốn cho rằng chăm bệnh chỉ đơn giản là đút thuốc, ở đây chỉ   vẻ chút thôi, chuyện mệt nhọc đều do bọn nha  .
Năm  Trịnh thị sinh bệnh, là Khương Đường tới, lúc  Trịnh thị ăn uống  vô, là Khương Đường đút từng muỗng cơm muỗng thuốc.
Vì chuyện  mà về  bà   tứ phòng bằng con mắt khác.
Lần  Hàn thị tự tay  lấy, mới cảm nhận  chăm bệnh  vất vả, nàng  trông ngóng bà bà sẽ khỏe thật nhanh, nhưng bệnh tình vẫn cứ kéo dài.
Vất vả vài ngày  đổ bệnh tiếp, nàng   mới nghỉ ngơi    chăm bệnh.
Chuyện quản gia dần dần  rơi  tay Lục Cẩm Dao.
Lúc đầu Hàn thị cũng  phát hiện , chỉ  một ngày thấy Hàn Dư Thanh  tới hậu viện, ,   là đến Yến Kỉ Đường.
Hỏi thì mới  Cố Kiến Châu  sắp về tới, trong phủ  chuẩn  gia yến. Hàn thị hoảng hốt,  tay nàng  vẫn còn vương mùi thuốc lúc ở chính viện.
Trịnh thị  thích uống thuốc, bình thường  đút cả nửa ngày mới uống  một ngụm. Uống  hai hớp  uể oải vẫy tay bảo nàng   về.
 rõ ràng  uống lâu như , cơm nước cũng ăn  vô.
Hàn thị  bảo Hàn Dư Thanh tới Yến Kỉ Đường , đừng chậm trễ chuyện chính,   đầu  lập tức sa sầm mặt.
Không đúng, thật sự  đúng, giống như Trịnh thị đang cố ý , khiến nàng   giao  hết tất cả quyền lợi đang nắm trong tay .
Hàn thị phát lạnh trong lòng,  gió lạnh thổi qua càng khiến nàng  rùng , chỉnh lý  y phục, lạnh mặt  về Yến An Đường.
Hôm nay Hàn Dư Thanh tới Yến Kỉ Đường xin chỉ thị một lúc  quyết định  mấy món.
Lúc  cửa Tứ nương tử còn    việc càng ngày càng  thỏa, chỉ cần một thời gian nữa là  thể tự  đảm đương  việc.
Hàn Dư Thanh cảm tạ : “Là Tứ nương tử dạy dỗ .”
Lục Cẩm Dao chỉ , chờ Hàn Dư Thanh rời  mới xoay   xử lý những chuyện khác, loay hoay một hồi mà  hơn nửa canh giờ,  khi xử lý
xong chuyện còn  tới chính ngọ nên  sai Hoài Hề chuẩn  xe, nàng  tranh thủ tới tiệm lẩu.
 
Kỳ hạn thuê cửa hàng một năm  sắp tới hạn, chủ nhân cũng   cho thuê tiếp. Cũng   là cảm thấy tiệm lẩu kinh doanh quá   thế nào,
nhưng dù  lúc  cũng chỉ ký một năm, bây giờ  tới kỳ hạn, trả  cũng  thôi.