Vĩnh Ninh hầu : “Nếu bà lo lắng thì kêu Tứ tức phụ  thăm nàng,  lúc lão Tứ cũng  ở nhà, hai  bọn họ chắc sẽ  nhiều chuyện để .”
Trịnh thị thiếu chút nữa   chọc , ông   cái gì , cái gì mà đúng lúc chứ? Hai nhi tử rời khỏi nhà, ông  cũng lo lắng một chút nào.
Trịnh thị : “Cách  của ông  , nếu   quản lý  trong nhà thì     ăn  lung tung, nếu để A Dao  gặp Khương Đường,  các viện khác trông thấy, chắc hẳn bọn họ sẽ khó chịu.”
Trịnh thị đang  tới đại phòng,  khi bà cũng nghĩ   bà quá bất công   nên mới nghĩ về Hàn thị như .
Không đợi Vĩnh Ninh hầu  chuyện, Trịnh thị  : “Nếu trời  trở lạnh thì  sẽ giả ốm.”
Thân  của bà vốn dĩ cũng   ,  bà sinh bệnh cũng   ai nghi ngờ, đến lúc đó sẽ sai trưởng tức tới chăm bệnh, cũng tránh cho nàng  suy nghĩ miên man.
Chỉ là bà lo sẽ  Hàn thị  cho phiền lòng, sớm chiều ở chung, sớm muộn gì cũng  chọc tức tới mức bệnh thật.
Vĩnh Ninh hầu cảm thấy chủ ý   tồi, ngẫm  cũng   biện pháp nào  hơn, cũng gật đầu đồng ý: “Cứ như  .”
Vừa qua Tết Trung Thu, thời tiết dần mát mẻ .
Trung thu năm nay phủ Vĩnh Ninh hầu cũng  còn náo nhiệt, Cố Kiến Sơn rời khỏi Hầu phủ, mà Cố Kiến Châu vẫn còn ở Điền Nam.
Tháng ba  , lúc    non nửa năm, chỉ  thể gửi thư về mỗi tháng.
Còn hơn một tháng nữa là Vân thị sẽ sinh, đối với  mang thai , nàng  chỗ nào cũng căng mắt coi chừng, vô cùng cẩn thận, bình thường sẽ   ngoài  tới  lui.
Mà Hứa thị ngày ngày lễ Phật, cuộc sống còn  thú vị bằng   bà bà như Trịnh thị. Cố Kiến Thủy  oán hận trong lòng, vì chuyện của Nguyệt Nương lúc  mà Hứa thị  trở mặt với  ,  cho    phòng ngủ.
Ban đầu   tự   đuối lý, chỉ đành tới thư phòng ngủ, nhưng lúc  cũng  hơn một năm, Hứa thị vẫn cứ như , ăn chay niệm Phật, cứ như đang tu hành trong chùa miếu .
Mỗi     tới việc , Hứa thị sẽ : “Nếu Nhị gia đồng ý,  sẽ nạp thêm hai tiểu  cho Nhị gia, nếu hai   đủ thì cứ nạp thêm mấy , nhưng đừng  ngoài lang chạ, phụ  mẫu  sẽ  vui.”
Cố Kiến Thủy phát run,  tới lúc  mà Hứa thị vẫn còn để ý chuyện của Nguyệt Nương: “Nàng  cũng  đưa tới thôn trang , Duệ ca nhi cũng đưa cho tiểu nương nuôi dưỡng, nàng còn  cái gì nữa, nàng cứ như  với , nha  của Yến Minh Đường sẽ   như thế nào đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-499.html.]
Hứa thị lạnh lùng : “Lúc  ngài đem Nguyệt Nương về đây  từng nghĩ cho  .”
Cố Kiến Thủy khó hiểu : “Chuyện  bao lâu ,  nàng cứ nhớ rõ như !”
Hứa thị thờ ơ: “Khi ngài rời , Du ca nhi mới bốn tuổi,  lóc   ngài , tối nào cũng tìm phụ . Ta mong ngóng hai năm, chờ trông ngài trở về, ngài    hâm mộ Tứ   bao nhiêu , rốt cuộc   chờ  thứ gì trở về.”
Ban đầu là hận, hận  thể bóp c.h.ế.t Cố Ninh Duệ, còn   nương    hổ của nó, hận  hai  đó  c.h.ế.t . Sau  Nguyệt Nương  đưa tới thôn trang,   ở đây, mà Cố Ninh Duệ lúc đó  hơn một tuổi, cái gì cũng  hiểu, chỉ  thể giao cho Ngô tiểu nương chăm sóc, gặp chuyện gì cũng  dám vượt qua Du ca nhi, nàng  cảm thấy thật đáng thương.
Nàng  và Nguyệt Nương đều đáng thương.
Thế nên bây giờ chỉ cần  thấy Cố Kiến Thủy là nàng   buồn nôn. Nàng    nhà  đẻ , bằng   sớm hòa li.
Cũng may Trịnh thị cũng là một bà bà đàng hoàng, luôn  về phía nàng , mấy  chị em dâu cũng   loại nhiều chuyện, vì hài tử, nàng  chỉ  thể nhịn.
Cố Kiến Thủy suy sụp ngã   ghế: “Phụng Linh…” Hứa thị: “Đừng gọi tên .”
Cố Kiến Thủy thật sự  hối hận, khi đó    quản  bản . Chỉ là hối hận cũng  muộn .
Hứa thị : “Ta  quan tâm chuyện trong triều, nhưng phụ  mẫu   dặn dò   chuyện trong nhà,  hy vọng ngài ghi tạc những lời   lòng, đừng để liên lụy  và hài tử.”
Hứa thị  một nhi tử và một nhi nữ, trong viện còn  mấy thứ nữ, hơn nữa còn  Cố Ninh Duệ,  ít  .
Vốn dĩ nên là nơi náo nhiệt nhất, kết quả  trở thành nơi quạnh quẽ nhất. Cố Kiến Thủy gật đầu: “Ta ,  sẽ   chuyện gì sai trái.”
Hắn  chỉ  một lát    ngoài.
Hứa thị thở phào nhẹ nhõm,  thăm nữ nhi   sang thăm Du ca nhi,  giờ nàng  đều mặc kệ mấy thứ nữ và Cố Ninh Duệ, nàng  cũng là 
duy nhất trong phủ   phân gia.