Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 498
Cập nhật lúc: 2024-11-22 07:01:09
Lượt xem: 17
Tháng năm năm nay, nhiều nơi ở Điền Nam lại báo lũ lụt, nhưng thiên tai năm
nay đã đỡ hơn năm trước rất nhiều, đã nhìn thấy được hiệu quả của công cuộc trị thủy.
Lúc này đến Điền Nam sẽ mang theo thân phận là người của hoàng gia, biểu lộ thánh ân.
Không có điều gì có thể củng cố uy nghiêm của hoàng gia hơn thời điểm hiện tại, là hoàng gia hạ lệnh trị thiên tai mới có thể giúp bá tánh Điền Nam sống an ổn. Rồi kể cả chuyện vận chuyển nấm từ Điền Nam về đây bán hẳn cũng do phụ hoàng của hắn ta hạ lệnh.
Cố Kiến Châu tốn hết công sức mới mang về được một ít, Khương Đường nghĩ biện pháp mua, nhưng số lượng mua một lần cũng không nhiều.
Nhưng chỉ cần An Khánh Đế ra lệnh một tiếng thì đã có hoàng thương đi lo liệu chuyện này, khiến cho bá tánh phải tán dương công đức.
Tần Vương cười lạnh trong lòng, đều là nhi tử, sao lại có thể bất công như vậy.
Hiện tại hắn ta cảm thấy chuyện lễ vật gặp sự cố trong lễ tế trời trước mùa vụ không phải do Triệu Chân làm.
Lúc đó hắn ta vẫn nghĩ là Triệu Chân, trong mấy người huynh đệ chỉ có mỗi Triệu Chân gần tuổi với hắn ta nhất, cũng là người có nhiều cơ hội ngồi lên vị trí kia nhất, những hoàng tử khác hoặc là còn quá nhỏ, hoặc là không đủ năng lực.
Không chỉ có hắn ta, ngay cả thủ hạ và mưu sĩ của hắn ta cũng nghĩ là Triệu Chân làm.
Vì Lễ Bộ không có thực quyền, Triệu Diệu vẫn chưa sắp xếp người vào đó, sau này Lễ Bộ Thượng thư vì nhận tội thay hắn ta mà bị cắt chức.
Rõ ràng không phải là lỗi của ông ta.
Hắn ta cảm thấy người nhận được nhiều lợi ích nhất chính là Triệu Chân, nhưng nghĩ lại, sau đó trong triều cũng không có người nào nói tới chuyện lập Thái Tử, Triệu Chân cũng chẳng được ích lợi gì.
Có khi nào là do phụ hoàng của hắn ta làm không.
Khiến cho thân nhi tử bị bá tánh thiên hạ ghen ghét để củng cố ngôi vị hoàng đế của chính mình.
Triệu Diệu nhớ lại mỗi câu nói của An Khánh Đế, đều cảm thấy trong đó có thâm ý khác, không giống nhắc nhở, có vẻ như một lời cảnh cáo thì đúng hơn.
Chuyện của Triệu Cấu chắc cũng do phụ hoàng bày mưu đặt kế, Cố Kiến Sơn làm gì có lá gan giăng bẫy hoàng tử.
Triệu Diệu bây giờ đã bình tĩnh hơn trước kia rất nhiều, lúc trước gặp phải
những chuyện như vậy, trong lòng sẽ kinh hoàng, sẽ sợ hãi, bây giờ nửa phần sợ cũng không có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-498.html.]
Chút tình cảm dành cho An Khánh Đế còn sót lại cũng chậm rãi tiêu tan.
Triệu Diệu cảm thấy cái này không thể trách hắn ta, hắn ta chỉ là bị phụ hoàng ép buộc.
Nếu đã sớm coi trọng Triệu Chân thì sao không lập Thái Tử, sao lại muốn hắn ta làm đá kê chân.
Để Triệu Chân đến Điền Nam, Điền Nam có ai, có Cố Kiến Châu. Chuyện trị thủy đều do Cố Kiến Châu lo liệu, hắn phụ hoàng chính là muốn giao Cố Kiến Châu cho Triệu Chân.
Hắn ta sẽ không đi vào vết xe đổ của Triệu Cấu.
Nhớ trước đây Minh quý phi được sủng ái nhiều như vậy, cả phủ Minh quốc công rất có mặt mũi, cuối cùng không phải đã c.h.ế.t rồi sao.
Hắn ta không muốn như vậy, chắc chắn phải tính đường lui cho mình.
Triệu Diệu đã dặn dò từng việc từng việc xuống dưới, chỉ cần bố trí thỏa đáng là không sợ gặp phải sự cố, mà chuyện cần làm nhất bây giờ là chờ, chờ một thời cơ tốt nhất.
Tình huống trong triều thay đổi không ngừng, Vĩnh Ninh hầu đã dặn dò Trịnh thị mấy lời, để bà quản lý người trong nhà.
Hướng gió trong triều dường như đã thay đổi.
Trịnh thị ngẩn người: “Kiến Sơn bên kia có gặp chuyện gì không?”
Vĩnh Ninh hầu nói: “Người không cần phải lo nhất chính là hắn, hắn đóng giữ Tây Bắc, một mình một hướng là tốt nhất. Bà cứ nghĩ đi, bất cứ người nào làm điều bất lợi với bá tánh đều trở thành tội thần của triều đình.”
Sau khi Tứ hoàng tử xảy ra chuyện, không một người nào dám động tới Tây Bắc nữa.
Bây giờ Vĩnh Ninh hầu đã nguyện ý nói chuyện triều đình với Trịnh thị, thứ nhất, vì ông không thể nói với người khác những chuyện gần đây, cứ nghẹn mãi trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Thứ hai, nếu ông nói ra thì Trịnh thị cũng không cần suy nghĩ miên man nữa.
Vĩnh Ninh hầu suy đoán, người kế vị sau này có thể là Lục hoàng tử, cũng là chính là Yến Vương điện hạ.
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán, phủ Vĩnh Ninh hầu không thể chịu nổi sóng to gió lớn, cũng không được phép bước lên thuyền của bất cứ hoàng tử nào.
Trịnh thị cũng có chút yên tâm: “Không có gì thì tốt, Kiến Sơn vừa đi, Khương Đường ở bên đó chắc cũng không dễ chịu.
Trong lòng bà đã sớm xem Khương Đường là người một nhà, Cố Kiến Sơn đi rồi, chỉ có một mình nàng lo làm ăn buôn bán, làm cái gì cũng chỉ có một mình. Vĩnh Ninh hầu lại không thấy lo cho Khương Đường, con đường này là hai người bọn họ tự mình lựa chọn, dù thế nào cũng phải tự chịu trách nhiệm. Nói thật, tuy ông không tiếp xúc nhiều với Khương Đường, nhưng ông cảm thấy nữ tử này có thể gánh vác được nhiều thứ hơn người khác, lá gan cũng lớn.