Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 490
Cập nhật lúc: 2024-11-22 06:58:40
Lượt xem: 15
Tiền lễ đưa cho hai người cực kỳ nhiều, một túi nặng trịch, Xuân Đài cười với Lục Cẩm Dao cực kỳ vui vẻ, người lại không nhịn được nhìn vào bên trong: “Sao không thấy Khương cô nương ạ? Công tử cũng không gặp sao?”
Lục Cẩm Dao nói: “Làm việc cho tốt đi, ở bên ngoài đừng có cao hứng như vậy, bằng không là gây họa cho công tử nhà ngươi đấy.”
Hôn sự đã định ra, nhưng người ở bên Vĩnh Ninh Hầu phủ vẫn không thể tới đây. Nếu không có biến cố gì, ngày sau Khương Đường cùng Cố Kiến Sơn hành lễ chỉ có thể đi về phía Trường Ninh Hầu phủ.
Vẫn có thêm một phần tiếc nuối.
Nhưng Lục Cẩm Dao cảm thấy kết quả như vậy đã là kết quả tốt nhất, cũng không thể cầu mọi chuyện đều hoàn mỹ được.
Hơn nữa, nếu Khương Đường thật sự gả tới Vĩnh Ninh Hầu phủ, cho dù một thời gian ngắn nữa sẽ phân gia thì đó cũng sẽ là một trận gió tanh mưa máu.
Cũng may mà có thể thuận lợi đính thân.
Lục Cẩm Dao bảo Hoài Hề Bạch Vi trông coi Điểm Kim Ô Kim, tránh cho bọn chúng không cẩn thận cắn người xếp dỡ đồ đạc, còn mình thì vào phòng, vòng qua bình phong. Nhìn hai má Khương Đường đỏ bừng, rõ ràng là nhà mình nhưng lại không được tự nhiên chút nào.
Khương Đường hỏi: “Mọi người đều đi rồi à?”
Lục Cẩm Dao cười nói: “Mấy gã sai vặt nâng sính lễ vẫn còn chưa đi, Từ phu nhân và Cố công tử thì đã đi rồi.”
Khương Đường thở phào nhẹ nhõm. Ban đầu nàng cũng chẳng cảm thấy gì, còn có thể ngồi nghe một cách quang minh chính đại như vậy nữa. Nhìn bộ dáng Cố Kiến Sơn ngồi yên không nhúc nhích thì nàng lại thấy vui vẻ, nhưng khi Lục Cẩm Dao nói ‘cửa hôn sự này, ta đồng ý’, nàng liền đột nhiên căng thẳng thở hắt ra, trái tim cũng nhảy lên đến cổ họng.
Giống như giữa nàng và Cố Kiến Sơn có thêm một sợi dây liên kết vô hình không thể nói rõ. Hôm nay hai người không thể gặp nhau nhưng lại cảm thấy thân cận hơn rất nhiều.
Khương Đường nói: “Đi rồi thì tốt, vừa lúc chúng ta cũng thong thả hơn.”
Lục Cẩm Dao không nhịn được cười: “Vừa rồi Ngũ đệ cũng như vậy đấy, người ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, người không biết còn tưởng là hắn nhập định rồi.”
Lục Cẩm Dao đã có bao giờ nhìn thấy bộ dáng Cố Kiến Sơn như thế này đâu. Nàng hồi tưởng lại lúc ở Cẩm Đường Cư, ở quán trà, nàng muốn thăm dò xem thử tâm tư của hắn đối với Khương Đường. Khi đó Cố Kiến Sơn rất thông minh trầm ổn, một câu có thể rẽ tám vòng rồi mới nói, giống như có mấy cái đầu óc, căn bản đoán không ra hắn nghĩ cái gì.
Tính ra Cố Kiến Sơn nhỏ hơn Cố Kiến Châu hai tuổi, nhưng giữa hai người, Cố Kiến Sơn lại càng giống huynh trưởng hơn.
Cố Kiến Châu vẫn là năm ngoái sau khi nàng có thai mới dần trở nên trầm ổn chững chạc hơn trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-490.html.]
Khương Đường nghĩ lại bộ dáng kia của Cố Kiến Sơn, nàng buồn cười tới mức không nhịn được, vừa cao hứng lại vừa giật mình, như vậy là nàng sắp gả ra ngoài rồi.
Cảm giác hơi nhanh và đột ngột.
Nhưng nhiều nhất vẫn là cao hứng, nàng thích Cố Kiến Sơn từ khi nào thì chính Khương Đường cũng không biết, hình như trong vô thức đã có người này xuất hiện bên người mình rồi.
Ở Tiết Khất Xảo, ở Tết Trung thu, trên đường từ chính viện trở về Yến Kỉ Đường...
Có bao nhiêu lần nàng cũng không nhớ hết.
Khương Đường vừa rồi còn nghe thấy Lục Cẩm Dao tặng Cố Kiến Sơn lễ gặp mặt, trước đó nàng không hề biết chuyện này.
Khương Đường hỏi một câu, Lục Cẩm Dao nói: “Xem như là tín vật hai bên trao đổi, phần lớn là vòng tay ngọc bội, cũng tương đối quý giá, để tỏ rõ việc coi trọng mối hôn sự này.”
Trao đổi tín vật cho nhau, ước định hôn sự, cũng là chuyện cực kỳ tốt đẹp. Phùng thị tặng cái gì Lục Cẩm Dao cũng không biết, chỉ là lúc ấy thấy Cố Kiến Sơn ngẩn người. Lục Cẩm Dao nghĩ, hẳn là không phải không có chuẩn bị trước mà là đem đồ Cố Kiến Sơn chuẩn bị trước đó thay đổi thành thứ khác.
Lục Cẩm Dao nói: “Cái này phần lớn là trưởng bối chuẩn bị, ta thấy không giống như là Từ phu nhân chuẩn bị.”
Lời này là ám chỉ, Khương Đường suy nghĩ không biết có phải là Trịnh thị hay
không. Cho dù không hài lòng với nàng, Trịnh thị cũng muốn tham dự ngày Cố Kiến Sơn đính hôn thành thân.
Thấy Khương Đường cúi đầu, Lục Cẩm Dao nói: “Nếu thật sự là phu nhân chuẩn bị thì phải nên cao hứng mới đúng.”
Khương Đường cười khẽ: “Đúng vậy, phải nên cao hứng. Đính hôn là một chuyện đáng mừng, ta thật sự rất cao hứng, chỉ là có cảm giác không chân thật, giống như đang mơ vậy.”
Lục Cẩm Dao xoa đầu Khương Đường: “Được rồi, chờ bên này thu dọn xong thì chúng ta liền đi ăn cơm.”
Khương Đường: “Vậy ta đi xem sính lễ.”
Sính lễ không ít, là toàn bộ gia sản của Cố Kiến Sơn. Hắn đánh trận nhiều năm như vậy, bị thương đổi lấy quân công, tất cả đều ở chỗ này.
Trong lòng Khương Đường trở nên mềm nhũn, nhìn những thứ này nàng cảm thấy đây không phải là vàng bạc tài vật mà là tâm ý của Cố Kiến Sơn.
Tương đối mà nói, số sính lễ này so với rất nhiều quý nữ đính thân còn nhiều hơn. Bởi vì hạ sính lễ là tặng sính lễ cho nhà gái, sính lễ cơ bản đều sẽ để lại nhà mẹ đẻ, sẽ không mang đến nhà chồng. Đương nhiên cũng có người yêu thương nữ nhi, gom chung với của hồi môn cùng nhau nâng qua.