Chờ đến lúc  đến tơ lụa,    thấy các loại chất liệu màu sắc
phong phú, màu sắc đa phần là tươi sáng,   cái nào là màu cũ cả, giống như mây tía dệt ngang  bầu trời.
Phía  còn  bình phong sơn thủy, đồ trang trí quý giá... Mọi   hoa cả mắt,  mấy cũng  hết.
Có  còn khẽ đếm trong lòng xem  bao nhiêu thứ, nhưng đếm  đến phía   quên mất phía   những gì .
Xuân Đài  một hồi đến mức miệng khô lưỡi khô, Minh Triều  ở một bên lộ dáng vẻ  lạnh lùng hiếm thấy, trong mắt còn mang theo ý  nhàn nhạt.
Mà bà mối thì  theo đám  Phùng thị cùng Cố Kiến Sơn  trong nhà.
Phùng thị bước  cửa,  tiên đánh giá tòa nhà một chút. Bên trong sạch sẽ gọn gàng, phòng ở cũng  ít, một  ở cũng đủ .
Đây là  đầu tiên bà  đến đây. Lần  Khương Đường  lễ cập kê là ở trong cửa hàng của nàng. Căn nhà  tuy nhỏ nhưng   thấy ấm áp.
Phùng thị  ,  theo Hoài Hề  trong nhà.
Bà mối Vương  theo phía , ánh mắt  híp  thành một khe hở. Vương bà tử là bà mối nổi danh ở Thịnh Kinh,  thúc đẩy  ít nhân duyên. Mặc dù  Cố Kiến Sơn  đuổi  khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ nhưng Vương bà tử vẫn tới,  tiền  thể sai khiến quỷ thần, đính hôn tính là cái gì chứ.
Vừa  cửa, Vương bà tử liền vô thanh vô tức chen tới phía ,  với Lục Cẩm Dao bằng thái độ tha thiết: “Đây   là duyên phận thì còn là gì
nữa chứ, thì  đây là  tử của Tứ nương tử,   ngay mà,    mà tìm   như  chứ.”
Mặc dù Vương bà tử căn bản  từng gặp Khương Đường nhưng cũng  ngăn cản  bà  khen  như một đóa hoa: “Tứ nương tử nhạy bén thông tuệ,  tử  là tiểu nương tử nhất đẳng, khó trách Từ phu nhân nhất định  nhờ lão  tới cửa cầu ,   thật nhanh, sợ   nhanh chân đến !”
Vương bà tử : “Hôm qua con sai  cố ý tới dặn dò  tuyệt đối 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-488.html.]
 dậy muộn, sáng sớm hôm nay  sắc trời thế ,  cây   tiếng chim ríu rít là lão bà tử  liền  chuyện  sắp tới .”
Lục Cẩm Dao  : “Làm gì mà  quá  chứ.”
Vương bà tử  : “Ôi chao, nhưng mà Tứ nương tử cứ yên tâm. Gả  tử cho Cố công tử là  thể   yên tâm  . Lão bà tử  cam đoan nhé, hiện giờ ở Thịnh Kinh  thể tìm  một  nào mà  phẩm hạnh đoan chính hơn Cố công tử . Cố công tử bây giờ là Chiêu Nghị tướng quân tam phẩm,   tiền đồ càng là  thể hạn lượng,   lão   ba hoa chích chòe , đừng   ở Thịnh Kinh  mà phóng mắt   bộ Ngự Triều,  khắp nơi cũng  thể tìm  một lương nhân phù hợp hơn Cố tướng quân .”
Một cái miệng, lưỡi xán liên hoa, ba phần cũng  thể   mười phần, trong
lúc  chuyện   cần  gân cổ lên. Bề ngoài Vương bà tử  cũng  sạch sẽ, thật đúng là dễ dàng  cho   sinh hảo cảm.
Vừa mở miệng liền trực tiếp khen cả hai  nở hoa luôn.
Vương bà tử  : “Đây thật đúng là một đôi trời đất tạo nên mà, cẩm ngọc lương duyên cẩm ngọc lương duyên.”
Lục Cẩm Dao : “Đừng chỉ  mãi thế,    xuống uống  .” Khương Đường ở phía  bình phong, khóe miệng khẽ cong lên.
Cách một tấm bình phong hình hoa và chim  bằng băng gạc, chỉ  thể  thấy bóng  màu xám. Nàng  thể phân biệt bóng  nào là Cố Kiến Sơn, dù  nam nữ khác   lớn. Người đang quơ tay múa chân  hẳn là bà mối Vương bà tử, phía  còn  kịp  chuyện chính là Từ phu nhân Phùng thị, cuối cùng  bóng   chút mất tự nhiên  nghiêm chỉnh hẳn là Cố Kiến Sơn.
Hắn đang  ở bên cạnh con chim vân tước thêu  băng gạc, nhưng chẳng linh động  như con vân tước .
Khương Đường nghiêng  về phía , đưa tay khẽ chạm  bóng  bên cạnh vân tước,  sợ  bên ngoài phát hiện nên vội vàng rụt tay về.
Phùng thị mở miệng, giọng  bà  sang sảng  lộ  cảm giác hào phóng tự nhiên: “Kỳ thật mấy lời  khen chất tử nhà  vẫn   quá một chút, để   vài câu . Chuyện cầu   là quyết định của một nhà chúng , thứ nhất  đến tuổi nên thành , thứ hai, lúc  Tứ nương tử nhờ  chủ trì
lễ cập kê cho Khương tiểu nương tử,  liền cảm thấy tiểu nương tử   tồi. Trước khi cầu    hỏi chất tử của  ,  cũng gật đầu đồng ý.”
Phùng thị cũng sẽ  thêm quá nhiều về tình hình, bà  : “Sính lễ đặt ở bên ngoài  chính là thành ý của chúng , nếu cảm thấy  chỗ nào  đủ hoặc là  , chúng   thêm.