Tĩnh Mặc  cắn một miếng hamburger nữa. Những món ăn khác đều  từng  ăn , tuy rằng cũng ngon nhưng  mới lạ bằng hamburger, thoáng
cái trong mắt  còn gì khác.
Khương Đường cầm cái hamburger vị gà rán ăn,  đẩy về phía hai : “Các ngươi nếm thử cái  xem hương vị như thế nào?”
Vốn gà rán cần dùng nhiều dầu, hơn nữa ăn đồ chiên nhiều cũng   nên Khương Đường nghĩ cách dùng lò bánh mì nướng,  giòn như khi chiên nhưng vẫn  ngon.
Tiệm lẩu bán lẩu chân phượng  chạy, nhưng gà nguyên con thì  bán   lắm. Thịt thì  đắt, Khương Đường cũng  thể đem  bộ thịt còn  cho các sư phụ giúp việc , cho nên  bán cái  thử xem.
Thịt chiên đắt tiền, nhưng miếng gà giòn như thế   rẻ, thích hợp bán ở quầy hàng đồ ăn vặt.
Bội Lan thật hận  thể ở  nơi : “Đều ngon, Đường Đường, đây vẫn là  đầu tiên  nhiều đồ ăn như  vây quanh .  , đừng chỉ tập trung ăn như thế, chúng  còn mang lễ vật tới đây.”
Khương Đường thấy hai  thích ăn liền yên tâm, lúc  vẫn còn buổi sáng, trời ấm áp, cùng   ăn cơm  chuyện là chuyện an nhiên tự tại nhất, nàng hỏi: “Là cái gì thế?”
Bội Lan : “Khăn tay chúng  thêu, chỉ là mấy thứ lặt vặt thôi, Triệu đại nương mang cho ngươi rau ngâm, còn  Nam Hương tỷ tỷ Nam Tuyết tỷ tỷ ở chính viện  tặng đồ nữa.”
Thêm nữa thì  ,  nha , gia sản  phong phú, nếu thật sự tặng lễ sáu lượng bạc tám lượng bạc như , sớm muộn gì cũng  móc hết tài sản .
Khương Đường thành  còn  tặng lễ nữa, nếu cứ tặng lễ như  thì  bộ tiền bạc cũng đổ hết  đây.
Đương nhiên Khương Đường hiểu , nàng  còn  đế giày, vui mừng : “Các ngươi cũng  tay nghề thêu thùa của    lắm,  ngoài nửa
năm  mà cũng chẳng tiến bộ chút nào,  lúc giải quyết vấn đề cấp bách cho .”
Bội Lan nâng mặt : “"Ngày ngươi đính  nhất định sẽ  bận, mà chúng  cũng  tiện tới đây, nếu cần hỗ trợ gì thì cứ  với chúng . Còn  áo cưới nữa, chúng   thể thêu giúp. Xuất giá chỉ  một  trong đời, nhất định  mặc thật xinh  mới .”
Áo cưới đều là do nữ tử tự  thêu, tay nghề thêu thùa của Khương Đường  , các nàng  thể giúp.
Thần sắc Tĩnh Mặc dịu dàng, cũng là ý tứ . Khương Đường  gật đầu: “Vậy đa tạ các ngươi.”
 
Buổi trưa hai  ăn cơm ở đây, Khương Đường  sáu món ăn, lượng thức ăn  lớn. Nàng liền múc  ngoài một ít để hai  mang về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-485.html.]
Lúc  ăn cơm, Khương Đường giống như bàng hoàng trở  phòng bếp nhỏ ở Yến Kỉ Đường,   đang cùng   ăn cơm .
May mắn , mỗi  đều  đường  và đích đến của riêng . Cách đính  còn ba ngày, Cố Kiến Sơn ngày ngày đều tới.
Lưu đại tẩu thỉnh thoảng  thấy, thật sự  tò mò. Dù  Cố Kiến Sơn cùng với đại tướng quân cưỡi ngựa  đầu trở về ngày   giống , quả thực là giống  như đúc.
Chỉ là so với ngày đó ít hơn vài phần lệ khí.
Người sống trong ngõ nhỏ, phụ nhân lớn tuổi thẩm thẩm cũng nhiều, tụ tập   sẽ   chuyện phiếm, nhịn   cũng sẽ hỏi thăm. Cũng   ít  hỏi thăm Lưu đại tẩu và Trần gia, Trần gia nương tử thì   nhưng cũng  dám  lung tung.
Lưu đại tẩu thật sự  .   khác    thể hỏi
Khương Đường, nàng    thể hỏi. Có   nhịn , liền  hỏi Khương Đường là chuyện gì.
Khương Đường : “Vốn định chờ  khi đính  sẽ  cho tẩu tử , nhưng mà cũng  kém mấy ngày nữa. Ngày mốt    tới cửa cầu hôn, đến lúc đó tỷ tỷ  cũng sẽ tới đây.”
Lưu đại tẩu vui vẻ: “Đây là chuyện vui nha, cần tẩu tử giúp gì thì cứ .”
Khương Đường  : “Ôi, nhất định  sẽ  khách khí với tẩu tử .” Còn  đến lúc thành , Khương Đường cũng   gióng trống khua chiêng tuyên dương  ngoài. Lưu đại tẩu cũng  sâu cạn, sẽ   lung tung. Chỉ là nàng  suy  nghĩ , vẫn cảm thấy tiểu ca bán thịt mấy ngày nay   như   nữa.
Tiểu ca bán thịt   chỉ  theo phía  Khương Đường, hiện tại,    nét quý khí   nên lời.
Lưu đại tẩu mơ hồ cảm thấy, tiểu ca bán thịt chính là Cố tướng quân đại thắng trở về.
Ý niệm  xoay tới xoay lui trong đầu nàng , nhưng đối với Lưu đại tẩu mà ,     cũng   quan hệ gì với nàng  cả. Nếu đó là Cố tướng quân thì càng , nàng nguyện ý Khương Đường  gả .
Về phần   suy đoán lung tung trong ngõ nhỏ, cũng   từng gặp qua Cố Kiến Sơn,  những lời khó , lời trong lời ngoài đều  Khương Đường là ngoại thất của quan lớn.
Lưu đại tẩu miệng lưỡi lợi hại,   chỉ ru rú trong nhà nhưng bây giờ  còn như  nữa, liền mắng cho đám phụ nhân thẩm thẩm khua môi múa
mép  một trận.
Lúc    ai ở cửa     nữa.