Lúc  trong đầu nàng đều là Cố Kiến Sơn, mặc kệ những thứ khác, cho dù  việc gì cũng đều nghĩ tới chuyện thành .
Khương Đường vỗ mặt, bắt đầu  sinh thần bát tự, trong lòng nàng bối rối là chuyện bình thường, nhưng cũng  thể nghĩ như thế mãi.
Cố Kiến Sơn  nàng đồng ý cũng chỉ  nhẹ, nàng  gì mà vui vẻ như  chứ.
Lại vỗ mặt, lúc  nàng mới dần dần bình tĩnh .
Cố Kiến Sơn rời khỏi Khương gia,  đến đầu đường dắt ngựa.
Một     cây liễu đầu đường, ngơ ngác một hồi lâu, mãi đến khi con ngựa dậm chân, hà   mặt Cố Kiến Sơn,  mới lấy  tinh thần.
Cố Kiến Sơn vỗ vỗ con ngựa.
Ngày mai  sẽ mang mấy món đồ quý giá cho Khương Đường qua đây, những thứ khác chờ tới ngày hạ sính sẽ đưa luôn.
Hắn từng nghĩ  mang hết những thứ   nhất cho Khương Đường, bây giờ cũng như thế.
Cố Kiến Sơn  con ngựa màu nâu đỏ, mỉm : “Nếu kêu ngươi chở Khương Đường, ngươi nhất định sẽ chở, nhưng ngươi xem Điểm Kim và Ô
Kim kìa,   tới bao nhiêu   mà cứ thấy  là cắn.” Tuy rằng cắn  sâu nhưng  nào cũng .
Con ngựa   hiểu lời Cố Kiến Sơn , chỉ đảo mắt quan sát.
Cố Kiến Sơn duỗi tay vỗ đầu ngựa,  đó xoay  lên ngựa,  về phía phủ Trường Ninh hầu.
Từ Trinh Nam thường năm cũng  ở Thịnh Kinh, hai nữ nhi của ông đều  xuất giá, trong phủ chỉ  Từ phu nhân và một ít nô bộc.
Từ phu nhân Phùng thị và Từ Trinh Nam đều  xuất  nghèo khó, tính tình của bà  hào sảng phóng khoáng.
Chỉ là  tập thích ứng với cuộc sống thế gia nhiều năm như  mà vẫn  thể quen , thời gian dài như như thế mà cũng   một  bằng hữu để thổ lộ tâm tình.
Phủ Trường Ninh hầu là tòa nhà  vua ban, cũng to cỡ phủ Vĩnh Ninh hầu, nhiều sân viện, nhưng đa  mà đều  bỏ  hoặc trồng thêm rau dưa củ quả thôi, căn bản  thấy mấy thứ hoa cỏ khác.
Người khác thấy như  đều chỉ  mấy lời chê .
Còn  một  dùng để trồng lúa mạch, hồ nước trong phủ  biến thành ruộng lúa, phàm là những thứ  thể trồng đều  trồng.
 
Phùng thị  hiểu mấy thứ quanh co lòng vòng,  một câu cũng  uốn lưỡi bảy , hơn nữa Từ tướng quân lãnh binh, bà cũng  tiện kết giao với quá nhiều , tránh việc  cẩn thận  họ lôi  trong vòng, đến lúc đó  mang tới phiền toái cho Từ Trinh Nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-474.html.]
Bà là  nông thôn, chỉ  trồng trọt, bản  Phùng thị cũng chẳng để ý,
sự thật chính là như thế, dù  những  đó cũng  dám   mặt bà, suy cho cùng bà cũng  lệnh phong của Thánh Thượng, luận  phận địa
vị cũng   ai bằng bà, chỉ cần   thấy là , Phùng thị cũng mặc kệ mấy lời đó.
Bản   sống tự tại mới là chuyện quan trọng nhất.
Công phu của Cố Kiến Sơn đều học từ chỗ Từ Trinh Nam, tuy  chính thức bái sư, nhưng  luôn  gần gũi với Từ gia.
Chuyện lễ cập kê của Khương Đường, chính   nhờ Từ tướng quân  thư gửi về.
Cố Kiến Sơn  phủ cũng  cho  thông báo, trực tiếp theo  gác cổng  trong,  gác cổng hô Cố công tử, đưa  thẳng tới chính viện.
Dọc đường  Cố Kiến Sơn thấy đủ loại đất trồng rau,  cũng  xa lạ gì,  tới chính viện, Phùng thị  đưa tay vẫy Cố Kiến Sơn: “Mau tới đây, lâu   gặp, để   kỹ xem.”
Cố Kiến Sơn hành lễ: “Phùng di.”
Phùng thị hỏi tình hình gần đây của Từ Trinh Nam    đó mới : “Ta   mấy miếng đệm đầu gối, lát nữa ngươi cầm theo , lúc về Tây Bắc tiện thể mang  luôn.”
Cố Kiến Sơn gật đầu, mở miệng : “Phùng di,   một chuyện  nhờ.”
Cố Kiến Sơn  rõ ý đồ  tới đây, vốn dĩ Phùng thị  sớm   manh mối từ lễ cập kê của Khương Đường, nếu Cố Kiến Sơn   tâm tư,   nhờ   bộ trâm cài tóc,  nhờ bà sang đó góp vui chứ.
Phùng thị sảng khoái đồng ý: “Được thôi,  tìm  tính ngày,  đó đến Khương gia cầu hôn. Chỉ là nàng ở một , ai sẽ  chủ cho hôn sự của nàng, cũng  thể để  đưa bà mối qua đó  chuyện với nàng chứ.”
Cố Kiến Sơn chỉ  thể nghĩ tới một  là Lục Cẩm Dao, nhưng   rời khỏi Hầu phủ, e là Lục Cẩm Dao  tiện tới, nhưng nàng  xem như là  bên nhà Khương Đường,  lẽ nên thử một .
Cố Kiến Sơn : “Ta  thể tìm  cho Khương cô nương.”
Phùng thị: “Vậy ,   ngươi về cũng   bao giờ mới ,  tiên cứ quyết định xong chuyện hôn sự , chuyện thành  khoan hẵng vội… Chắc ngươi  vội chứ?”
Cố Kiến Sơn lắc đầu: “Không vội.”
Gấp cũng   gì,  chuyện gì cũng   vội vàng, vốn dĩ
chuyện  rời khỏi Hầu phủ là  đủ khiến Khương Đường thiệt thòi, tất nhiên  an bài thỏa đáng những chuyện khác  mới tổ chức lễ thành .
 
Chỉ là nghĩ đến vội vàng,   nghĩ đến chuyện rời khỏi Hầu phủ, hình như chuyện    gấp.