Sau khi trở về liền mấy mấy  Lục Anh đang hoan hoan hỉ hỉ,  bộ tụ tập ở trong sân.
Khương Đường: “Có chuyện gì xảy  ?”
Lục Anh : “Ngốc , hôm nay phát tiền hàng tháng đó nha!” Khương Đường: “Phát tiền hàng tháng!”
Khương Đường  quên khuấy mất việc ,  ngày giữa tháng của mỗi tháng sẽ phát tiền hàng tháng, hiện tại nàng  phát tiền bằng với phân lệ của nha  nhị đẳng,  thể lấy một lượng.
Giữa tháng là thời điểm bọn nha  Yến Kỉ Đường vui mừng nhất, Cao ma ma phát tiền, Hoài Hề ghi sổ sách.
Nha  nhận tiền hàng tháng  tiên ấn một dấu tay  sổ,  đó nhận tiền ở chỗ Cao ma ma.
Tiền hàng tháng  cất  hà bao, Khương Đường ước lượng thử, thật nặng.
Bội Lan  tính toán nên mua cái gì ăn: “Thành Bắc  một nhà xào hạt thông ăn ngon lắm, chờ  mua về  chia cho các ngươi ăn.”
Cứ ăn của Khương Đường mãi nàng cũng thấy ngại.
Bình thường nha    phép  khỏi phủ, chỉ chờ thời điểm Hoài Hề  mua hàng sẽ nhờ nàng mua giúp, chỉ cần   là thứ đặc biệt khó mang theo, Hoài Hề đều sẽ hỗ trợ.
Lục Anh: “Ta   một bộ xiêm y mới, đến ngày nghỉ tháng  sẽ về xem một chút.”
Nha  của Yến Kỉ Đường mỗi tháng đều  một ngày nghỉ, tuy nhiên cần   với Lộ Trúc,  thể đều nghỉ hết  cùng một ngày.
Khương Đường gật gật đầu, thế mà còn  một ngày nghỉ nữa. Vậy thì nàng  thể  dạo vòng vòng  trở về ngủ một giấc thật ngon. Hiện tại nàng  hai mươi tám lượng bạc, sáu đồng vàng, buổi trưa  tửu lâu ăn một bữa cũng đủ, hơn nữa ai mà  thích xiêm y xinh   cơ chứ.
Cũng sắp  hạ , Khương Đường còn  mua một cái thùng gỗ, mùa hè tắm rửa sẽ dùng đến. Nàng sẽ   riêng xiêm y giày gì đó, mua y phục may sẵn là  , còn  chăn, cũng  mua hai cái nữa.
Phát tiền tháng xong, Hoài Hề : “Ai  việc  nấy , Khương Đường,  đây.”
Khương Đường nhét tiền tháng  trong ngực,  theo Hoài Hề  chính phòng.
Hôm nay trời , trong phòng ấm áp, Lục Cẩm Dao mang thai tháng  lớn, còn  lộ bụng, nhưng   dịu dàng mềm mại, vô cùng xinh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-47.html.]
Thấy Khương Đường tiến , nàng khép sổ sách   : “Còn hơn nửa tháng nữa là Đoan Ngọ, phu nhân  tổ chức một bữa xuân nhật yến ở trong phủ, việc   giao cho  xử lý .”
Nếu  , vị trí của tứ phòng ở trong phủ càng thêm vững chắc.
Khương Đường  nhanh liền hiểu  ý tứ trong lời  của Lục Cẩm Dao: “Đại nương tử, nô tỳ còn  thể   nhiều loại điểm tâm.”
“Nếu là mở cửa hàng, đương nhiên sẽ mua công thức của ngươi, về chuyện  ngươi  thể yên tâm.” Lục Cẩm Dao đột nhiên nhớ tới dụng ý phía  của xuân nhật yến,  chỉ sợ Khương Đường động tâm với Cố Kiến Sơn: “Khương Đường, xuân nhật yến   liên quan đến chuyện nghị  của Ngũ công tử, tuyệt đối  thể  hỏng.”
Xuân nhật yến  càng quan trọng,  xong  thể nhận  càng nhiều tiền thưởng hơn, Khương Đường   khả năng để xảy  sai sót: “Đại nương tử yên tâm, nô tỳ tuyệt đối sẽ   hỏng!”
Trong phòng chỉ  hai  các nàng,  chuyện  cần kiêng dè, Lục Cẩm Dao nhẹ giọng : “Khương Đường,   là nhờ  Ngũ công tử, lễ nghi  thể lơ là.”
Khương Đường: “Nô tỳ hiểu rõ, ân cứu mạng   gì để báo đáp, kiếp  nô tỳ nhất định  trâu  ngựa cho Ngũ công tử.”
Khương Đường  cực kỳ chân thành, Lục Cẩm Dao yên tâm hơn, nàng chỉ  kiếp    kiếp , đời  nhất định nàng đem nghề nha    cho đến tận khi về hưu.
Lục Cẩm Dao coi như yên tâm hơn phần nào: “Được ,  xuống .”
Nếu Lục Cẩm Dao   chuyện xuân nhật yến, Khương Đường  chuẩn  sớm một chút.
Nàng đang   chút điểm tâm đưa cho Cố Kiến Sơn,  thích ăn ngọt, điểm tâm thích hợp nhất. Tựa như Lục Cẩm Dao , lễ nghi  thể lơ là.
Hai ngày nay   thợ đến xây một cái lò nướng bánh ở  cửa phòng bếp nhỏ, vài ngày nữa là lò  thể dùng  .
Buổi chiều   việc gì, Khương Đường ở trong phòng bếp nhỏ  điểm tâm,   lò nướng, Khương Đường   hai cái bánh ngọt ngàn tầng .
Bánh ngàn tầng là một trong những loại điểm tâm hiếm hoi  cần đến lò nướng, vỏ bánh  thể dùng chảo để chiên, cái khó nhất chính là  bơ. Không  bơ nhạt, chỉ  thể tự  ,  cũng  khó, chỉ là  phí sức nha  mà thôi.
Cho đường  trong lòng trắng trứng gà, Khương Đường cầm chén và đũa giao cho Lục Anh: “Cứ đánh theo một hướng là .”
Lục Anh: “Ta  ?”
Bội Lan: “Khương Đường để   giúp cho,  điểm tâm xong cho  ăn thêm một miếng là !”
Lục Anh lập tức nhận lấy cái chén: “Để   để  .”