Vĩnh Ninh Hầu trong một đêm già   nhiều, tóc bạc nhiều hơn  ít,  cũng  vẻ mệt mỏi. Chờ Trịnh thị tiến ,  vỗ vỗ tay Trịnh thị: “Yên tâm, sẽ bình yên vô sự.”
Cái mũi Trịnh thị đau xót, lẩm bẩm : “Đều do , trách   dạy dỗ  hài tử.”
Vĩnh Ninh Hầu cảm thấy hiện tại   là lúc trách ai, hơn nữa,  cũng  một phần trách nhiệm: “Không trách ngươi, là trách , lúc  chỉ lo cao hứng,  hỏi nhiều một chút.”
Trong lòng Trịnh thị càng thêm chua xót, đúng , khi   Cố Kiến Phong thăng quan, Hầu gia cao hứng  bao.
Trịnh thị cúi đầu lau nước mắt: “Nhà , khiến cho Hầu gia  hao tâm tổn trí .”
Vĩnh Ninh hầu lắc đầu,  phụ    là như thế .
Cho dù xảy  chuyện như , Vĩnh Ninh hầu vẫn  tận lực bảo  đại
phòng: “Phu nhân đừng  những thứ  nữa, Kiến Sơn rời khỏi Hầu phủ, thời gian  ngươi  tiên  nên  thăm,  coi chừng đại phòng,
trong lúc    để xảy  chuyện nữa. Chuyện hôn nhân của Kiến Sơn ngươi cũng đừng thương tâm, coi như là toại tâm nguyện của , chỉ là lúc  thành  ngươi tuyệt đối  thể . Cứ nhờ Trường Ninh Hầu phu nhân giúp đỡ một chút, cũng coi như hợp tình hợp lý.”
Trịnh thị lúc  nước mắt  thể ngăn  nữa: “Khương Đường là một cô nương ,  dũng khí,  can đảm, nàng cùng Kiến Sơn sẽ  thôi, sớm  như thế,  cần gì...”
Cần gì  ngăn cản.
Hiện giờ, Trịnh thị  tin chuyện ý trời, ý trời chính là như thế.
Vĩnh Ninh Hầu gật đầu: “Cưới vợ cưới hiền, hơn nữa,   là cô nương  còn vì Cố gia mà lập công mấy  nữa , ngươi cũng đừng cảm thấy ủy khuất Kiến Sơn.”
Trịnh thị : “Chính  cầu tới,  thể ủy khuất cái gì nữa chứ, trong lòng còn cao hứng nữa đấy.”
Trịnh thị  thể nghĩ như , Vĩnh Ninh Hầu liền yên tâm, ngày hôm nay  quá mức mệt mỏi, mới   vài câu  mệt chịu  nổi: “Hai chúng  cũng đừng quá lo lắng, nghỉ ngơi  .”
Mà mấy phòng khác, ai cũng  ngủ ngon.
Lục Cẩm Dao cảm thấy việc  kỳ quái, nhưng chỗ nào cũng đều  thể giải thích . Cố Kiến Châu   ở đây, nàng cũng    với ai.
Nghĩ tới nghĩ lui, trằn trọc đến khuya mới ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-468.html.]
Mà Hàn thị, đơn thuần là vì sợ.
 
Cố Kiến Phong còn vì   ruột  đuổi  khỏi phủ mà khó chịu  thôi,
cũng  chú ý tới Hàn thị  thích hợp,  : “Phụ  như  cũng quá nhẫn tâm,  đuổi Ngũ   ngoài liền đuổi  ngoài, một chút cũng 
để ý tình phụ tử.”
Hàn thị   gì, Cố Kiến Phong khẽ chạm  tay nàng : “Nương tử?”
Hàn thị chợt phục hồi tinh thần, trong mắt còn  nét kinh hoảng: “A? Có chuyện gì ?”
Cố Kiến Phong : “Hôm nay nàng   , từ chính viện trở về liền  yên lòng,    thoải mái  ,  thoải mái liền bảo Tư Hà mời phủ y tới xem một chút.”
Vừa  lúc ở chính viện cũng .
Hàn thị vội vàng lắc đầu: “Ta   việc gì,   chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện thôi,   mới  cái gì?”
Cố Kiến Phong   tâm tình    thứ hai,  : “Không  gì hết.”
Hàn thị ừ một tiếng, lấy  tinh thần khuyên nhủ hai câu: “Chàng cũng đừng quá mất tinh thần như , việc  chung quy cũng là lựa chọn của ,  cũng đừng để trong lòng quá nhiều. Hắn nguyện ý rời khỏi Hầu phủ, chỉ  thể  rõ trong lòng , nữ tử  so với Hầu phủ còn quan trọng hơn, so với phụ mẫu   còn quan trọng hơn,  nên mới  tiếc bất cứ giá nào  rời  như thế.”
Cố Kiến Phong cau mày : “Ngũ     như , Tứ     đúng, chỉ là hai bên đều khó, dù  cũng   lựa chọn, chẳng lẽ     vong ân phụ nghĩa . Rời khỏi Hầu phủ, ngày  quan
hệ hòa hoãn còn  thể hiếu thuận phụ mẫu, nhưng nữ tử   thể  Ngũ  chậm trễ cả đời  ! Còn nữa, việc  truyền  ngoài quả thật sẽ ảnh
hưởng đến hôn sự của thế hệ Viễn ca nhi,  vì con cháu mà suy nghĩ,    nào quan trọng hơn  nào.”
Cố Kiến Phong  lời thấm thía, Hàn thị  Cố Kiến Phong  cho tức giận đến trong lòng hoảng hốt,  kiểu gì  chứ: “Được, khắp thiên hạ đều là  , Lục Cẩm Dao nàng là  , Cố Kiến Sơn cũng là  , chỉ  một   là ác nhân thôi! Ta là vì trấn an ,       mà  ngược  !”
Hàn thị càng buồn bực hơn, nàng  vốn tức giận   xả chỗ nào, vì  còn  chịu sự tức giận của Cố Kiến Phong nữa chứ, nàng   những thứ  là vì ai!
Cố Kiến Phong : “Nàng nghĩ như  vốn là  đúng.”