Trịnh thị  với một đám nhi tức: “Đều trở về cả , tức phụ lão Đại, con  cùng  một chuyến.”
Hàn thị   bà bà  tìm nàng   gì,  lẽ là hỏi chuyện của Cố Kiến Hiên, hai ngày  cũng từng hỏi qua, nhưng vì Cố Kiến Sơn vẫn đang  đường về, Trịnh thị vẫn lo lắng cho tiểu nhi tử hơn.
Hôm qua, Cố Kiến Hiên  đến Đốc Sát Viện báo danh.
Nếu  báo danh thì đó là chuyện ván  đóng thuyền,  , Cố Kiến Hiên chỉ là một tiến sĩ xuất , chẳng lẽ    thể bãi quan   ?
Nếu  hỏi chuyện Cố Kiến Hiên thì Hàn thị cũng dám  đại phòng bên    cách nào khác.
Suy cho cùng Cố Kiến Phong cũng chỉ là một quan nhỏ, chuyện ở Lại Bộ  tới phiên   chủ.
Quả nhiên, Trịnh thị đang  hỏi chuyện .
Hàn thị sớm nghĩ tới câu trả lời vô  : “Sau khi mẫu   với nhi tức, nhi tức cũng  trở về  với lão Đại, lão Đại cũng chỉ mới  Lại Bộ, vốn dĩ cũng  giúp, nhưng lời      xem nhẹ, thật sự  thể giúp  cái gì. Sau khi     xảy  xô xát gì mới thở phào nhẹ nhõm, con cũng   vì  Kiến Hiên   điều tới Đốc Sát Viện.”
Trịnh thị cũng đang u sầu, Vĩnh Ninh hầu sai bà hỏi thăm một chút, Hầu phủ vốn dĩ  gây chú ý, lúc  Cố Kiến Sơn  trở về,  ngoài  cho rằng Cố
gia kéo bè kết phái, quan quan cấu kết .
Hầu phủ tuy bề ngoài lớn mạnh nhưng một khi xảy  chuyện thì  ai  thể giữ nổi. Vĩnh Ninh hầu vẫn luôn lo lắng việc , nhưng căn bản  hỏi  gì ở chỗ Hàn thị.
Trịnh thị nghiêm túc: “Phụ  con bên …”
Hàn thị vội vàng : “Tuyệt đối   chuyện , phụ  cả đời thanh quý, vô cùng khinh thường  những chuyện như .”
Lời  Trịnh thị một chút cũng  tin, nếu như thanh quý thì tại   gả nữ nhi đến Hầu phủ. Bà cực kỳ ghét cái loại toan nho như , ngoài miệng  một đằng nhưng trong lòng  nghĩ một nẻo.
Trịnh thị  thích nhúng tay  chuyện của nhi tử và nhi tức,  hỏi chuyện  truyền lời thì cũng chỉ gọi Hàn thị tới, lúc  bà  nghĩ rốt cuộc Hàn thị   hết tất cả những lời bà  dặn dò cho Cố Kiến Phong .
Không riêng  ,  giờ   như thế .
Bà vẫy tay cho Hàn thị lui xuống, chờ đám   xa  mới dặn dò Nam Tuyết: “Lúc chạng vạng   cửa chờ, thấy Đại gia về thì trực tiếp mời  tới chính viện.”
 
Trịnh thị  đích  hỏi chuyện Cố Kiến Phong một chút,  là trưởng tử, nếu thật sự  chuyện gì thì  cũng   .
Trịnh thị lo lắng tới giữa trưa cũng  ngủ , chờ đến giờ Thân,  gác cổng  thông báo,  Ngũ công tử  trở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-462.html.]
Ánh mắt Trịnh thị lóe lên vẻ vui mừng: “Người bây giờ đang ở ?”
Người gác cổng : “Ngũ công tử  về Yến Hồi Đường , một lát sẽ sang đây thỉnh an phu nhân.”
Trịnh thị  nhẹ: “Cũng , nên tắm gội một chút.”
Bà sai Nam Hương tới phòng bếp nhỏ, dặn dò Lý đại nương và Tôn đại nương chuẩn  ít thức ăn, Cố Kiến Sơn bây giờ mới về, cũng   ở trong quân  ăn , nếu  thì chắc chắn  đói bụng.
Đợi mười lăm phút, cũng  thấy Cố Kiến Sơn tới, trong lòng Trịnh thị cũng
 còn vui mừng hào hứng nữa, ngược  còn lo lắng đến chuyện khác,  về lúc , chắc chắn   chuyện bà đến gặp Khương Đường.
Khương Đường sẽ  như thế nào đây.
Cho dù như thế nào thì cũng   cho rõ ràng chuyện , với tính tình của Cố Kiến Sơn, chắc chắn  sẽ hỏi.
Trịnh thị nắm chặt khăn tay,  nên gạt Cố Kiến Sơn chuyện bà   gặp Khương Đường,  rõ một chút vẫn  hơn.
Lại đợi thêm mười lăm phút, Cố Kiến Sơn mới qua tới, Nam Hương  ngoài cửa thông báo một tiếng: “Phu nhân, Ngũ công tử  tới.”
Nói xong thì giúp Cố Kiến Sơn vén mành. Trịnh thị: “Mau tiến .”
Cố Kiến Sơn  bên , khi tiến   hành đại lễ: “Gặp qua mẫu .”
Trịnh thị cúi  dùng khăn phất phất  : “Mau  lên,  xuống,.” Cố Kiến Sơn tìm vị trí  xuống,  khi  xuống mới hỏi: “Lần  nhi tử về đây, ngoại trừ việc phụng chỉ  việc thì còn một chuyện khác, chờ buổi tối phụ  trở về sẽ  với hai .”
Cố Kiến Sơn nhớ rõ chuyện mấy tháng nay,   trở về vốn dĩ  nên  , nhưng bỗng nhiên phát sinh quân vụ,  phụng chỉ về Tây Bắc, sợ là  khi    xảy  sự cố, xúc phạm tới Khương Đường.
Lần  trở về    một chuyện  quan trọng, chính là đề cập tới chuyện rời khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu với phụ mẫu.
Người ngoài sẽ  là tự  rời khỏi Hầu phủ, sẽ  ảnh hưởng tới danh dự của phủ Vĩnh Ninh hầu,     sẽ tự  chịu trách nhiệm, cũng sẽ  ảnh hưởng tới hôn sự của chất nhi trong nhà.
Nếu    chuyện quan trọng,  vẫn là nhi tử của Hầu phủ, việc nên giúp thì sẽ giúp.
 
Trịnh thị còn    chuyện gì, gật đầu : “Vậy , chờ phụ  con về   .”