Một đám  vây quanh bên  Tần Vương khen ngợi  thủ bất phàm của , ngay cả Triệu Chân cũng    bằng  trưởng. Vĩnh Ninh Hầu   qua, chỉ cảm thấy dân gian  câu   , chó sủa sẽ  cắn , mấy hoàng tử    ai là đèn cạn dầu hết.
Đến ban đêm, gió liền thổi lạnh. Mặc dù  lửa trại, vẫn cảm thấy cảm thấy lạnh
đến  chịu nổi. Ăn thịt nướng xong, tinh thần Vĩnh Ninh Hầu càng thêm tỉnh táo,  sợ buổi tối xảy  chuyện gì. Một đêm ngủ nông, may mắn một
đêm  trôi qua bình yên vô sự.
Ngày hôm , An Khánh đế  cưỡi ngựa săn hai con thú hoang nữa, lúc  mới bãi giá hồi cung.
Vĩnh Ninh Hầu thì trực tiếp trở về Hầu phủ, lúc trở về, trời  tối.
Trịnh thị thấy  buồn bực  vui,  khỏi hỏi: “Có chuyện gì , lúc  vẫn còn  mà,  trở về  như  ,  xảy  chuyện gì …”
Vĩnh Ninh Hầu uống một ngụm nước , chuyện trong triều đình  thể  nhưng chuyện gia đình  thể .
“Ta cảm thấy nhà chúng  quá gây chú ý. Ngươi xem lão Tứ xuất  Trạng Nguyên, lão Ngũ  nắm binh quyền, một văn một võ. Ngày hôm qua Hoàng Thượng , Tây Bắc cáo thắng, thu phục một thành. Mặc dù   thánh chỉ xuống, nhưng tất nhiên là Kiến Sơn lập công.”
Chiến công bậc    mấy   thể so sánh , Vĩnh Ninh Hầu thở dài,  : “Ngươi   lão đại bọn họ, mỗi  đều  chức vụ quan trọng. Người khác ,  lẽ cảm thấy con cháu Hầu phủ  tranh đua cố gắng, nhưng đại đa    sẽ nghĩ, trong triều   Cố gia nắm giữ thực chức   năm  .”
Trước  Cố Kiến Phong ở Hồng Lư Tự, chuyện  còn  rõ ràng lắm. Mà bây giờ thì ,  ở Lại Bộ, quản quan viên trong triều nhậm chức miễn chức, đây cũng là thực chức.
Nghe Vĩnh Ninh Hầu  như , Trịnh thị cũng cảm thấy quá gây chú ý.
Cảm xúc vui sướng khi  mới   tin đánh thắng trận   phai nhạt, cảm xúc lo lắng trong lòng  chiếm phần nhiều.
Những phu nhân cùng bà  giao hảo luôn  Hầu phủ  năm nhi tử , cho dù là thứ tử, cũng giáo dưỡng thích hợp,  tranh đua thể diện.
Trong mắt Trịnh thị, đây là lời  thật. Bà   từng hà khắc với thứ tử, cho dù vẫn  tiểu nương ở đó nhưng bọn họ hiện giờ  hiếu kính cũng là  cả.
Những lời  thật   bây giờ nghĩ   thấy  một tầng thâm ý khác.
Hơn nữa chuyện trong triều rung chuyển giống như một thanh kiếm treo sẵn  đầu, một khi  dính đến Cố gia thì nhất định sẽ chịu liên lụy.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-458.html.]
Trái tim Trịnh thị như thắt , nhẹ giọng : “Kiến Hiên cũng thi đậu, càng khiến   chú ý hơn.”
Cố Kiến Hiên cũng  tên trong kỳ thi điện, trong kỳ thi điện   thứ ba mươi mốt,  ban cho xuất  tiến sĩ. Bên  Cố Kiến Phong còn  dùng sức để lưu đường  ở  Thịnh Kinh để chiếu cố nhiều hơn.
Vĩnh Ninh Hầu : “Quả thật là như thế.”
Chỉ là Vĩnh Ninh Hầu trong lúc nhất thời cũng nghĩ   chủ ý nào , biện pháp  nhất chính là phân gia.   thời điểm mấu chốt  mà phân gia  dễ chọc Hoàng Thượng nghi kỵ.
Thần tử  bo bo giữ  cũng  xem Hoàng Thượng  nguyện ý  .
Thật sự tiến thoái lưỡng nan.
Vĩnh Ninh Hầu năm nay bốn mươi chín tuổi, so với An Khánh Đế còn nhỏ hơn tám tuổi. Hắn  nên mà cũng  thể nghĩ đến việc phân gia để cho đại
phòng thừa tước.
Cũng  thể để ai bãi nhiệm chức vụ, chuyện  cũng  thể thực hiện .
Làm thần tử,  nên vì Hoàng đế mà suy xét. Vĩnh Ninh Hầu buồn bực nhấp một ngụm ,  với Trịnh thị: “Kiến Phong bên , ngươi   một tiếng, để cho Kiến Hiên  chỗ nào cũng . Hắn mới  quan bao lâu mà  dám nghĩ đến loại chuyện .”
Làm quan kiêng kị nhất chính là kết bè kết cánh,  mới tới Lại Bộ mấy ngày mà  rêu rao như , là đại kỵ của   quan.
Trịnh thị gật đầu: “Lát nữa  sẽ gọi tức phụ lão đại tới đây một chuyến.” Hài tử quá bản lĩnh cũng trở thành phiền lòng.
Trịnh thị sai Nam Tuyết chạy tới Yến An Đường một chuyến, đợi hơn một khắc đồng hồ, Hàn thị liền tới.
Lúc  là buổi tối mà Hàn thị ăn mặc cũng cực kỳ đàng hoàng. Một cây trâm bảo thạch  đầu lấp lánh,  bóng đêm  nổi bật cả  châu quang bảo khí, còn  lộ  vẻ tục tằn. Ăn mặc như ,  giống một vị thế gia phu nhân.
Hàn thị quy củ hành lễ,  đó  dậy hỏi: “Không  mẫu  gọi con dâu tới đây  chuyện gì ạ?”
Trịnh thị đối với Hàn thị hiện giờ xem như tương đối hài lòng,  hơn nửa năm ,  gây  chuyện gì  hết.
Bà  : “Lão đại   về ?”
Hàn thị gật đầu: “Mới trở về, Lại Bộ hiện giờ công việc bận rộn, đại gia chịu đựng mấy ngày,  khi trở về liền  nghỉ ngơi.”