Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 457
Cập nhật lúc: 2024-11-21 11:23:17
Lượt xem: 1
Trước kia, Hồ Tộc xâm phạm biên giới Ngự Triều, ỷ vào có chiến mã cùng địa thế đất rộng người thưa mà trốn chui trốn lủi giống như chuột, vấn đề này làm đau đầu Ngự Triều suốt cả mấy trăm năm, hiện giờ có thể nói là đã túm được đuôi chuột.
Đây là công lao của cả quốc gia, của các tướng sĩ xuất binh chinh chiến, nhưng trong thời gian An Khánh Đế tại vị, có đại sự như vậy, trên sử sách cũng có thể ghi chép lại một hai.
Quan viên đi theo quỳ xuống đất, đám người Triệu Diệu cũng quỳ xuống, đồng thanh nói: “Giang sơn vững chắc là phúc của dân chúng, Hoàng Thượng/phụ hoàng trị trị quốc có cách, là phúc của xã tắc!”
An Khánh Đế cười to nói: “Đây cũng là công lao của chư vị ái khanh. Tần
Vương Yến Vương, hai người các ngươi mang theo các huynh đệ đi săn b.ắ.n đi, để cho trẫm nhìn xem thử công phu cưỡi ngựa b.ắ.n cung của các ngươi có lùi
bước hay không, chư vị ái khanh, cũng cùng đi đi.”
An Khánh Đế hồi doanh trướng, Lý Đức Thuận vội vàng đuổi theo.
Bốn phía hoàng trướng có Vũ Lâm Quân trông coi, chờ người đi vào rèm buông xuống, Triệu Diệu mới cúi đầu.
Khó trách lúc trước Tứ ca chịu mạo hiểm lớn như vậy cũng muốn đi gặp Cố
Kiến Sơn, hắn còn cảm thấy Triệu Cấu ngu xuẩn, nhưng nếu là hắn, cũng chưa chắc có thể cưỡng lại sự hấp dẫn bậc này.
Chỉ là lại dùng Cố Kiến Sơn làm mồi nhử, cũng không có ai bị lừa nữa.
Triệu Cấu quả thật ngu xuẩn, chỉ nghĩ đến Cố Kiến Sơn, lại không nghĩ tới Vĩnh Ninh Hầu phủ. Vĩnh Ninh Hầu phủ ngoại trừ Cố Kiến Sơn ra thì còn có một Cố Kiến Châu nữa, nhà này một cửa mà có song tinh, một tướng tinh một Văn Khúc tinh, ai mà lại không muốn nắm trong tay chứ.
Chỉ có Cố Kiến Phong là vô dụng, khối xương này xem ra cũng thật sự khó gặm.
Trên mặt Triệu Diệu lại một lần nữa nở nụ cười, hướng về phía Triệu Chân nói: “Lục đệ thất đệ, huynh đệ chúng ta mấy người cũng so thử một lần xem, xem công phu cưỡi ngựa b.ắ.n cung của ai càng lợi hại hơn.”
Triệu Chân hít sâu một hơi, khoát tay nói: “Nói ra cũng không sợ Ngũ ca chê cười, ta suốt cả một mùa đông này cũng chưa từng động tới mấy thứ đó. Đến
đầu xuân cũng vậy, lần này chỉ cần đừng để mấy vị đệ đệ vượt qua đã không tính là quá mất mặt rồi.”
Triệu Diệu cười to: “Trên lưng ngựa mới có thể thấy bản lĩnh thực sự, đến đây đi!”
Mấy người đi thay kỵ trang, lại phối kiếm, dưới hộ vệ của thị vệ chạy vào rừng. An Khánh Đế dạy dỗ hài tử cực tốt, các mặt văn võ đều song toàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-457.html.]
Vĩnh Ninh Hầu cũng đi theo đồng liêu đi cưỡi ngựa săn thú, bên này ăn không hết thì còn có thể mang về. Năm ngoái An Khánh Đế thân thể không tốt, không có buổi săn mùa thu, lúc này hắn muốn đánh thêm chút con mồi trở về.
Hắn dựa vào võ lập nghiệp, tuy rằng tuổi tác đã lớn nhưng công phu cưỡi ngựa b.ắ.n cung vẫn còn, chỉ chốc lát sau đã b.ắ.n trúng một con thỏ.
Đồng liêu khen ngợi: “Khó trách Cố tướng quân thần võ như thế, xem ra là chân truyền từ ngươi.”
Tuy rằng An Khánh Đế chỉ nói mấy câu tuyên bố chiến công Tây Bắc, nhưng công lao như vậy, không phong hầu gia tước thật sự không được, Cố Kiến Sơn tuổi còn trẻ, không thể khinh thường.
Cả nhà này, quả thật khiến người ta phải hâm mộ. Đồng liêu vốn có ý tốt, nhưng Vĩnh Ninh Hầu nhịn không được lại suy nghĩ nhiều.
Vĩnh Ninh Hầu nói khiêm tốn vài câu, nghĩ thầm, Vĩnh Ninh Hầu phủ hiện giờ quả thật quá gây chú ý.
Ấu tử ở Tây Bắc, tay cầm binh quyền, tứ tử ở Công Bộ, là thần tử đắc lực của triều đình.
Tam tử ở quân doanh Kinh Bắc, nhị tử trưởng tử một người ở Hộ Bộ một người ở Lại Bộ, mấy hài tử đều vào triều làm quan, so sánh với các thế gia khác, liền có vẻ nổi bật lạ thường.
Giống như một nhà Định Bắc Hầu, thế tử ăn chơi trác táng, cuối cùng bị phế. Thịnh Kinh nhiều người như vậy, quan viên trong triều nhiều như lông trâu, có nhiều người nhận chức mà không làm việc.
Công tử ca của các thế gia khác ở trong triều lĩnh chức quan không lớn không nhỏ, hoang phế sống qua ngày.
Vĩnh Ninh Hầu ngóng trông con cháu cầu tiến, nhưng cũng không muốn trở thành một bia ngắm trong cuộc tranh giành ngôi vị giữa các đảng phái, hắn cười
cười đáp qua loa: “Hắn chẳng qua chỉ là tiểu tướng, vẫn là Từ tướng quân trị quân có cách.”
Lần này cười nói vài câu rồi Vĩnh Ninh Hầu lại đi săn thú, chỉ là lần này, chỉ dám chọn gà rừng hoặc thỏ để săn, căn bản không dám săn mấy con thú lớn, thỏ đến tay còn cố ý b.ắ.n lệch, thả đi mấy con.
Càng không dám lấn lướt mấy vị hoàng tử, chỉ là săn b.ắ.n mùa xuân không được tận hứng như vậy, nghẹn khuất rất nhiều.
Lần săn b.ắ.n mùa xuân này có đại thần mang theo gia quyến tới đây, nhưng Vĩnh Ninh Hầu không mang theo. Sau khi săn xong liền bảo gã sai vặt rửa sạch sẽ, tự
mình nấu thịt nướng thịt ăn.
An Khánh Đế săn hươu phân cho các đại thần, là vật ngự ban. Trong mấy vị hoàng tử, Tần Vương nhất kỵ tuyệt trần, đám người Yến Vương săn đều là mấy con thú nhỏ, chỉ có Tần Vương săn được một con dê núi.
An Khánh Đế thưởng cho Tần Vương một thanh chủy thủ, mấy vị hoàng tử còn lại mỗi người đều được thưởng đồ.