Nguyên bản thực khách còn bởi vì trời dần ấm áp,   ám đầy mùi thịt dê mùi khói là   tới ăn, ai ngờ      tiệm lẩu Khương thị  đồ ăn mới,   cần tiền.
Nghe , thực khách  tới cũng  ít.
Chỉ là, đến nơi mới     cần trả tiền mà là thí sinh năm nay mới  cần trả tiền. Người  so đo cũng  còn gì để , Ngự Triều đều tôn trọng   sách,    thể so đo với   sách chứ.
Vốn định , nhưng ngửi thấy mùi vị bay  từ cửa hàng, bước chân liền  di chuyển .
Thí sinh đến ăn  ít, trong tiệm cũng  đề  quy định tới đây chỉ 
ăn cái gì, nhưng  tới đều  gọi món thịt hầm mà chỉ gọi miến đậu phụ.
Người  sách trọng khí tiết, cho dù là đồ miễn phí cũng ngại mặt mũi,  chọn món ăn đắt nhất  nhất ở đây.
Trong sách  , quân tử ái tài thủ chi hữu đạo, chủ tiệm  miễn phí cho  là   ,    thể  một tấc  tiến thêm một thước chứ.
Mấy  ăn chung một phần miến đậu phụ, một  nhiều nhất là hai chén
cơm, nhiều hơn nữa thì  cần. Chỉ là chủ tiệm thật sự rộng rãi, chén cơm cũng đầy ắp, hai chén là đủ ăn no .
Mấy ngày nay vì thi cử, mỗi ngày tập trung ôn tập, thời điểm thi ba ngày   cửa, hơn nữa  ít  đều xuất  hàn môn,  một nhà lo cho một   sách, trong túi cũng  dư dả nên bữa  mới xem như ăn ngon.
Mấy thực khách   của tiệm lẩu  cảnh tượng   cho kinh hãi, đám  Tiền Tùng Minh  đổi thường phục, hiện tại tới đây đều  đặt nhã gian để ăn.
Hắn hỏi đồng liêu, trong những học sinh    nào  danh tiếng học vấn  , đồng liêu   mấy : “Những   học vấn đều  tệ, vị Khương cô nương  thật đúng là một kỳ tài. Ngươi xem, buông tha lợi nhuận nhưng  thắng  ở thanh danh, còn  ảnh hưởng đến việc kinh doanh của  khác nữa.”
Thường thấy thương nhân coi trọng lợi nhuận, ai nỡ bỏ qua lợi nhuận mà để cho các học sinh ăn cơm miễn phí như thế, Khương cô nương  nhiều   những chuyện khiến    thể tưởng tượng .
Thức ăn trong tiệm của nàng vốn  hương vị , trong phòng     ít học sinh tới ăn, nhất định  thể kết thiện duyên.
Lại   khác noi theo, cũng  bằng.
Tiền Tùng Minh  cảm thấy  chắc sẽ  lỗ vốn. Đồ ăn mới đều  chia thành ba cỡ lớn,  và nhỏ, phần nhỏ đủ cho một  ăn no. Một phần miến đậu phụ   giá mười văn tiền, cơm gọi thêm thì tính hai văn một chén, tốn mười hai văn tiền là đủ để ăn no.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-451.html.]
Tiền Tùng Minh liền gọi một phần, nồi đất màu tối múc đầy tràn, bên trong   ít đồ.
Phía  là đậu phụ  chiên qua, cắt thành miếng nhỏ vuông vức dày bằng ngón tay, trong một nồi lẩu  tám miếng, dùng đũa nhẹ nhàng nhấc lên, phía
 là miến và củ cải bắp cải.
Không  hầm  lửa bao lâu, những khoanh ớt đỏ rực bên  phối với nước canh đậm đặc bên , khiến   thèm ăn.
Tiền Tùng Minh   gì nữa,  quấy thức ăn một chút, đồng liêu  đối diện  bắt đầu ăn. Đồng liêu gọi là chân gà cánh gà hầm, cái  so với thịt gà đắt hơn  ít.
Người khác  lẽ   nguyên nhân, nhưng những  như bọn họ , đắt tiền tự  đạo lý của đắt tiền.
Đơn giản mà  chính là ngon, chân gà mềm mại, hầm nhừ,  vị gần giống như móng giò heo.
Cánh gà dường như   cắt sẵn, nhưng cả hai đều   mùi vị của món hầm mà là mùi của nước sốt.
Đồng liêu của Tiền Tùng Minh   vị cay, chân gà  cắt  đôi, cắn từng miếng một,  đó  ngậm một chút trong miệng là  tan  hết.
Mà da cánh gà còn  cháy một chút, một nồi sáu chân gà hai đôi cánh, phía  là trải củ cải cùng bắp cải, một nồi  giá một đồng bạc.
Cơm còn  tính thêm.
Người nghèo thích ăn thịt,   ít tiền  thích ăn đồ lạ và ngon.
Gà nấu nguyên con thì hai   , nhưng hai phần nhỏ  cũng tốn bốn mươi văn tiền.
Phần cỡ , cỡ lớn thì đắt hơn bốn thành, lượng cũng nhiều,  đủ để ăn.
Tiền Tùng Minh vốn cảm thấy món miến đậu phụ   ngon, nhưng khi đồng liêu chia cho một cái chân gà thì  cảm thấy  quá ngon nữa.
Hắn lắc đầu : “Gọi là chân gà   ,  gọi là chân phượng hoàng mới đúng.”