Vệ thị  thể tin : “Ý của chủ nhân là… Không    quá chứ   cái gì cũng , cái khác chúng    nhưng nhất định  thể chịu khổ.”
Chịu khó chịu khổ, nhưng những   thể chịu khó chịu khổ  kiếm  ít nhất.
Khương Đường : “Chỗ  của  là   việc buôn bán nhỏ, nhưng nơi  cách Thịnh Kinh cũng xa, các ngươi    xe ngựa, chạy tới chạy lui cũng mệt . Cho nên  nghĩ  các ngươi hỗ trợ  đậu hũ, phở các loại.”
Những thứ  dễ , Khương Đường cũng  , nhưng  đường  bán mà giá cũng  đắt, cho nên nàng cũng  cần  tốn công  như .
 để cho Vệ thị các nàng  thì  khác,  thể tiết kiệm tiền, còn  thể ngon hơn một chút.
Giống như phở chua cay, đậu phụ hầm, những món ăn  đều  thể bán , nếu nàng  một xưởng của riêng  thì  .
Khi   tiền  xây dựng một cái xưởng là  khó khăn bởi vì ở khắp nơi đều cần dùng đến tiền, nhưng bây giờ nàng  tiền dư trong tay,  
một cái gì đó.
Lần  trở về thu lợi nhuận một tháng, tiệm lẩu một trăm bốn mươi lượng, trời ấm áp,  ăn lẩu  còn nhiều như , cũng chỉ  những ngày mưa khách mới nhiều. Mà tiệm lẩu  đường phố cũng  mở thêm mấy cửa hàng.
Năm cái quầy hàng hàng tháng hai kiếm  một trăm ba mươi bảy lượng, Cẩm Đường Cư  chia hai trăm bốn mươi lượng, cộng  là năm trăm mười bảy lượng bạc.
Tháng hai lấy nhiều hơn là bởi vì phân chia lợi nhuận bán  trong tháng giêng. Đầu năm    thăm   và bằng hữu nhiều, điểm tâm bán cực kỳ . Chỉ riêng lợi nhuận của Cẩm Đường Cư Khương Đường   chia hơn ba trăm lượng bạc, chẳng qua  một chuyến đến Quan Thành, nàng cũng tiêu  ít.
Tính cả lợi nhuận tháng , Khương Đường hiện tại trong tay  hơn một ngàn một trăm lượng bạc.
Nàng rời khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ cũng  nửa năm,  tay tích góp  hơn một ngàn lượng bạc, còn mua một thôn trang, tuy  lớn, nhưng cuối cùng cũng  ruộng đất của .
Nửa năm trôi qua nhanh, nhưng nàng  bao giờ uổng phí.
So với lúc  nha  kiếm  nhiều bạc hơn nhiều, nhưng   cửa hàng nào cũng vô dụng. Nàng  theo Lục Cẩm Dao cũng học  nhiều thứ, nếu chỉ trông coi một sạp hàng, chính  chậm rãi kinh doanh, một tháng lấy mấy chục lượng bạc, Khương Đường sẽ cảm thấy cuộc sống ở Hầu phủ đều uổng phí.
Khi đó  chuyện  Lục Cẩm Dao  ở phía , Hàn thị  khó, tổ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-446.html.]
chức yến hội... Đợi đến khi nàng chuộc   ở riêng, cũng chỉ  một  một .
Cố Kiến Sơn  thể giúp  nhiều lắm, Lục Cẩm Dao cách xa, nàng  nhà riêng, quan hệ  cận hơn nữa cũng  thể luôn quản nàng.
Khương Đường  cảm thấy  nha   cái gì mất mặt, nếu     nha , nàng ở chỗ ,   chừng sẽ   lừa gạt.
Từ tháng tư năm ngoái nàng đến đây, đến lúc   gần một năm.
Lúc   tiền tích góp  lấy một ít để  xưởng, còn  tiết kiệm để mua đất. Tích góp thêm một chút thì  thể mua một cái lớn.
Tốt nhất là mang theo một cái ao hoặc sông nhỏ,  thể nuôi một  cá, tôm và cua.
Nếu thôn trang  gặp ,  tiền  cũng  tác dụng, nàng  thuê một mảnh đất khá lớn ở Thịnh Kinh,  tiên  phố ẩm thực, để cho các loại quầy hàng ăn vặt bán ở trong đó.
Nếu là  ăn , nàng sẽ tính đến chuyện mở một thành ẩm thực. Việc  còn  tính toán lâu dài.
Vệ thị ánh mắt sáng lên: “Chủ nhân, thật  thể để chúng   đậu phụ phở ?”
Khương Đường : “Ngươi cũng đừng đáp ứng quá sớm,   yêu cầu. Làm thức ăn, quan trọng nhất  hai thứ, một là hương vị, hai là sạch sẽ.”
Vệ thị thầm nghĩ,   mà  đáp ứng cho  chứ: "Yên tâm, mấy nhà chúng  đều là  thích sạch sẽ, sẽ coi như  cho nhà  ăn. Không , sạch sẽ hơn cả cho nhà  ăn nữa."
Khương Đường : "Vậy  liền yên tâm, trang tử bên   cũng sẽ thường xuyên tới đây, đến lúc đó sẽ để cho chất tử của  đến dạy các ngươi cách  đậu phụ và phở như thế nào. Đến lúc đó  sẽ thu một phần, giao cho ngươi bao nhiêu khoai lang đậu nành thì  cho  bao nhiêu phở với đậu phụ, thời gian còn  các ngươi  thể  thêm  mang  ngoài thành bán, ít nhiều cũng 
thể kiếm chút bạc. Nếu  ,  sẽ bỏ tiền  mời các ngươi giúp đỡ ."
Công thức thì Khương Đường  thể cho  . Cũng  thể  cho công thức  mà  còn  bỏ tiền  mua đậu phụ và phở nữa.
Hoặc là tiêu tiền thuê  , chỉ là như , đám  Vệ thị đương nhiên  thể đem đồ vật  bán.