Trong phút chốc, trán Triệu Diệu ướt đẫm mồ hôi, gió  núi thổi qua, sống lưng lạnh thấu tim.
Tựa như  một mũi tên xuyên thẳng qua n.g.ự.c .
Làm   thể phạm  loại sai lầm , vật nuôi cúng tế đều là Lễ Bộ chuẩn .
Lý Đức Thuận chỉ  thể coi như   thấy,  qua đỡ đầu heo lên, nhưng  đó đại điển tế thiên cứ như  mà vội vàng kết thúc.
Sau khi hồi cung, Triệu Diệu lập tức  Cần Chính Điện thỉnh tội.
An Khánh Đế trấn an : “Lần ,  văn võ bá quan  thấy, Lý Đức Thuận tuy rằng  đỡ tế lễ lên nhưng khó tránh khỏi  tin đồn truyền  bên ngoài. Đến lúc đó trẫm sẽ xử trí  của Lễ Bộ.”
Đẩy  của Lễ Bộ  ngoài, chỉ   của Lễ Bộ  việc bất cẩn. Thanh danh của Triệu Diệu liền  bảo vệ.
Triệu Diệu quỳ xuống tạ ơn: “Tạ ơn phụ hoàng...”
Thanh âm của  vẫn còn run rẩy, trong lòng  nhịn  sợ hãi, giấc mộng sáng sớm  sớm quên mất  còn một mảnh, thậm chí mà ,  căn bản  dám ngẩng đầu  lên.
 cùng lúc đó   sinh  dã tâm, mặc cho ai cũng  , chỉ   hoàng đế mới  thể  một  hai.
Ánh mắt An Khánh Đế lướt qua  lưng Triệu Diệu: “Việc  ngươi  cần quá để ở trong lòng, tế thiên là  cho dân chúng xem. Thời gian , ngươi ở trong phủ một hồi, chờ sóng gió  qua   .”
Từ  khi phong Vương, chư vị hoàng tử liền rời khỏi cung, ở tại phủ  của .
Đây là trực tiếp tước chức quan của , trong lòng Triệu Diệu  cam lòng nhưng cũng   cách nào, chỉ : “Nhi tử tuân mệnh.”
An Khánh Đế khoát tay áo: “Lui  .”
Từ Cần Chính Điện  , Triệu Diệu trực tiếp hồi phủ. Hắn triệu kiến môn khách, hỏi  lời đồn truyền  , môn khách ngập ngừng : “Vương gia, việc  chỉ là  cho dân chúng xem, ngài đừng để ở trong lòng.”
Làm gì  ông trời nào, nếu thật sự , sớm     qua    sét đánh c.h.ế.t . Hơn nữa,  sáng suốt đều  thể     thiết kế chuyện
, Hoàng Thượng  minh thần võ,    .
Đến lúc đó  là ai,  nọ chỉ sợ trộm gà  thành còn mất nắm gạo. Nói như  chính là .
 
Triệu Diệu tức giận ném một cái ly: “Rốt cuộc là ai, khẳng định là    của bổn vương! Thật sự là một ngày cũng    thấy bổn vương .”
Hiện giờ chức quan của    tước bỏ, phụ hoàng cũng   khi nào phục hồi chức quan của .
Người của Lễ Bộ   đẩy , mà  cũng rơi  tình huống  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-444.html.]
Môn khách khuyên nhủ: “Vương gia, nghi thức tế lễ  xảy  chuyện, bệ hạ tất nhiên sẽ  oán khí. Ngài cố gắng nhẫn nại, ngày  luôn  cơ hội lập
công.”
Theo  thấy,  để cho Triệu Diệu tế thiên tức là  ý lập   Thái tử.
Chỉ là xảy  chuyện mà  trọng dụng, khó tránh khỏi đẩy  lên đầu sóng ngọn gió.
Cứ như ,  bằng tránh đầu sóng ngọn gió .
Triệu Diệu: "”Mà bây giờ cũng chỉ  thể như thế. Ngươi dẫn  âm thầm điều tra kỹ lưỡng, ngàn vạn  đừng để lộ  tiếng gió. Bổn vương  dễ chịu, ai cũng đừng hòng  dễ chịu.”
Chỉ là loại chuyện , nếu dám , cũng sẽ  lưu  dấu vết. Chính cái gọi là trời  đất   , Triệu Chân từng là Lục hoàng tử, hiện giờ là Yến vương điện hạ   rõ ràng   từng  chuyện .
Bởi vì thánh chỉ,  hiện giờ chỉ  việc thuộc về bổn phận của , nhiều thêm một chuyện cũng  dính ,  phía  cũng  quy củ.
Vậy rốt cuộc là ai  .
Trong lòng Triệu Chân nghĩ đến một ,  cảm thấy   khả năng, nhưng ngoại trừ ,  ai  thể trắng trợn như .
Phụ hoàng   lá gan , cũng  năng lực .
Lúc  đầu heo rơi xuống, là Lý Đức Thuận  bên cạnh phụ hoàng  đỡ.
Tuy rằng chỉ dựa  chuyện   thể kết luận là phụ hoàng  , nhưng Triệu Chân  rõ ràng   do  , chư vị   phía 
 càng   khả năng.
Ý niệm   xuất hiện trong đầu,  lưng Triệu Chân liền phát lạnh. Nếu đó là sự thật,  thì  hạ một bàn cờ thật lớn.
Nếu Triệu Diệu động tâm tư  nên động, sẽ triệt để  loại.
Triệu Chân chỉ là suy đoán mà thôi.
Có lẽ thật sự là ông trời    mắt,  đối với  mà  thì càng .
Hắn vô   tự nhủ   bình tĩnh ,  sai một bước chính là vạn kiếp bất phục.
Phụ hoàng kiêng kị nhất là kết bè kết cánh, cũng kiêng kị chuyện hãm hại  , lúc  tuyệt đối  thể để cho   đề  chuyện lập Thái tử.
 
Đây vốn là tính toán ban đầu của Triệu Chân, hiện tại chỉ  thể tạm thời thả  .