Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 442
Cập nhật lúc: 2024-11-21 11:19:04
Lượt xem: 0
Cho đến nay Lục Cẩm Dao cũng không biết trong lòng Trịnh thị đang có tính toán gì.
Nàng luôn cảm thấy chấp nhận là không có khả năng, còn nếu không chấp nhận, vậy cũng không thể hứa Khương Đường cho người khác.
Còn cứ kéo dài như vậy thì phải kéo đến khi nào.
Trịnh thị cho dù là thần sắc hay ngữ khí đều giống như thường ngày, quan tâm Chiêu ca nhi vài câu, dặn dò Lục Cẩm Dao đừng có thấy lúc này trời ấm áp mà liền ôm Chiêu ca nhi ra hóng gió, buổi trưa ôm ra một lát để phơi nắng là được rồi.
Lại hỏi v.ú nuôi cho ăn thế nào, Lục Cẩm Dao nhất nhất trả lời, Trịnh thị mới bảo nàng trở về.
Lục Cẩm Dao hành lễ, trong lòng lại nặng nề thêm một chút, trên mặt còn phải nở nụ cười cáo lui.
Lúc ra khỏi viện, Lục Cẩm Dao gặp Hàn thị.
Hàn thị hôm nay không giống trước kia, khoác một chiếc áo choàng màu trắng thêu hoa văn, mặc váy dài vân sơn lam, trên làn váy có hoa văn thêu tinh xảo, nhìn sơ qua là hình chim én bay về nam. Nhưng cái khác thì Lục Cẩm Dao không thấy rõ lắm, chỉ là hoa văn chim én ở n.g.ự.c có vẻ như dùng chỉ bạc thêu lên, dưới ánh mặt trời chiếu rọi mà phản chiếu lấp lánh.
Bộ xiêm y này quả thật rất đẹp, khiến cho toàn thân Hàn thị giống như thêm một tầng khí chất. Đi mỗi bước nhỏ cũng khiến cho làn váy lay động nhẹ nhàng.
Nụ cười trên mặt hết sức nhu hòa, vừa nhìn, cách trang điểm cũng đều thay đổi. Trong tóc cài một cây trâm vàng, khảm một viên phỉ thúy rất lớn.
Trông thực sự rất đẹp.
Từ đầu đến chân, Hàn thị giống như đổi thành một người khác. Bộ trang phục này, Lục Cẩm Dao chưa từng thấy qua.
Nàng bất động thanh sắc hành nửa lễ: “Gặp qua đại tẩu.”
Hàn thị cười cười, cũng đáp lễ: “Đệ muội cũng tới thỉnh an à?”
Lục Cẩm Dao nói: “Phải, đến khá sớm nên ta cũng chuẩn bị về đây rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-442.html.]
Từ khi hết ở cữ, Lục Cẩm Dao liền dựa theo quy củ tới chính viện sớm tối thưa
hầu, chưa bao giờ lấy cớ Chiêu ca nhi đến trễ một lần. Làm những việc này, miễn là nàng muốn làm thì sẽ làm tốt hơn bất cứ ai khác.
Hàn thị ngược lại không ngại Lục Cẩm Dao là đệ muội mà lại ân cần hơn cả tẩu tử là nàng ấy, cười dặn dò vài câu: “Ngươi cũng nhanh trở về đi. Ngươi mới làm mẫu thân, đi ra ngoài một chuyến khó tránh khỏi nhớ thương Chiêu ca nhi.
Đúng rồi, chỗ ta còn có mấy bộ quần áo cũ hồi trước Viễn ca nhi mặc, đều nói ấu tử nên mặc đồ cũ mới không làm tổn thương da thịt, lát nữa ta bảo nha hoàn đưa qua cho ngươi.”
Lời này nói không tồi. Y phục phải mặc đồ cũ, mềm mại thoải mái. Trẻ sơ sinh làn da mỏng, do đó sẽ không bị trầy xước. Cho dù thời gian đã lâu rồi nhưng đồ đạc của Hầu phủ cũng có người quản lý cẩn thận.
Lục Cẩm Dao nói một tiếng cảm ơn: “Cám ơn đại tẩu.” Hàn thị nói: “Mau trở về đi.”
Tuy rằng trên mặt Lục Cẩm Dao vẫn là một mảnh bình thản, nhưng trong lòng sớm đã nhấc lên sóng gió, suy đi xét lại lời nói của Hàn thị mấy lần.
Xiêm y nàng ấy mặc có gì đó không đúng, cũng không phải nói Hàn thị không có quyền mặc đẹp, chỉ là trong phủ vừa mới làm y phục mùa xuân, Lục Cẩm Dao cũng đã nhìn qua. Chất liệu là chất liệu tốt, y phục phối hợp với màu sắc cùng chất liệu đều có thêu hoa, chẳng qua tuyệt đối không được thêu chỉ bạc. Trên váy ngoại trừ thêu hoa còn có hoa văn dệt, chất liệu như vậy nàng cũng đã từng nhìn thấy, là lúc trước Thánh Thượng thưởng cho tam phòng, tam phòng chia bốn cuộn cho nàng, nàng còn để nguyên y như vậy tặng cho Khương Đường.
Hàn thị trước kia chưa bao giờ mặc xiêm y như vậy.
Lục Cẩm Dao và Hàn thị làm chị em dâu ba năm, đối với nàng ấy không thể hiểu rõ hơn được nữa. Nàng ấy như vậy giống như đột nhiên nghĩ thông suốt, không hề nhắm vào tứ phòng nữa, hơn nữa, còn có bạc.
Chuyện này đối với Lục Cẩm Dao mà nói đương nhiên là chuyện tốt, chỉ là, nàng vẫn có chút lo lắng. Chờ Tư Hà của đại phòng tới đưa xiêm y, Lục Cẩm Dao nhìn qua một chút, ngoại trừ có hơi cũ ra thì quả thực cảm giác rất mềm mại.
Sau khi đám người đi, Lục Cẩm Dao gọi Tinh Tương tới: “Ngươi nhìn xem những xiêm y này có thể mặc được không?”
Tinh Tương thông y lý, sau khi cẩn thận xem qua liền hướng về phía Lục Cẩm Dao gật đầu: “Hồi đại nương tử, đều có thể mặc được.”
Lục Cẩm Dao: “Vậy mang đi giặt rồi đưa cho tiểu thiếu gia.”
Vậy xem ra Hàn thị thật sự đã đổi tính, Lục Cẩm Dao cũng yên lòng, qua một năm, Hàn thị thay đổi không ít. Đối với Vĩnh Ninh Hầu phủ mà nói cũng chuyện là may mắn. Có tiền cũng không phải là chuyện xấu, nàng ấy có nhà mẹ đẻ, chính mình cũng kinh doanh cửa hàng, không tính là quá kỳ lạ.