Trương chưởng quỹ cảm thấy trong lòng hổ thẹn, chuyện lớn gì cũng đều do Hoài Hề cô nương cùng Khương tiểu chủ xử lý,  cũng  giúp đỡ  gì.
Trương chưởng quỹ : “Yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ kinh doanh cửa hàng thật .”
Hoài Hề : “Còn  một câu, đại nương tử lúc  cũng từng  . Có việc
gì thì cứ  cho ngài , đừng để cục diện trở nên rối rắm để ngài   thu dọn.”
Làm thế nào để quản lý  hai   thì  xem năng lực của Trương chưởng quỹ , nếu  thì  còn  chưởng quỹ  gì.
Trương chưởng quỹ gật đầu: “Tiểu nhân vẫn luôn ghi nhớ những lời .”
Hoài Hề  còn chuyện gì khác  dặn dò, còn chuyện Trương chưởng quỹ  dám  giả sổ sách, bòn rút ở giữa  , Hoài Hề cũng  dám đoán bừa.
Nếu chỉ là những việc linh tinh vặt vãnh, Lục Cẩm Dao  thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu như là chuyện lớn thì giấy cũng  gói  lửa.
Chỉ xem Trương chưởng quỹ   là  thông minh   thôi.
Nếu  thể xử lý  thì Khương Đường cũng cần quản tới chuyện buôn bán của Vu thị, xe đẩy và lò nấu rượu nàng đều tự mua, chờ nàng trở về sẽ gửi thêm ớt cay và gia vị tới đây, hương vị của món kho sẽ càng ngon hơn.
Ngày mùng ba tháng ba khởi hành, sáng mùng bảy tháng ba đoàn   về tới Thịnh Kinh, bọn họ đưa Khương Đường về nhà   mới về Hầu phủ.
Xuân Đài sợ    thấy nên  xuống xe lúc  tới cổng thành, trực tiếp đến thôn trang của Cố Kiến Sơn.
Lúc  Khương Đường vẫn còn tâm trạng ngắm  cảnh sắc  đường, đến lúc về chỉ mong  thể về nhanh một chút.
Đến cả Hoài Hề cũng   Khương Đường đang sốt ruột trở về nhà.
Hoài Hề cũng  về Hầu phủ ngay để báo cáo công việc với Lục Cẩm Dao, hiện tại  bắt đầu  vụ gieo trồng mùa xuân, nàng  còn  chạy tới chạy lui giữa các thôn trang,  thể nào  yên .
 chắc hẳn sẽ  hai ngày nghỉ.
Khương Đường  về thăm Điểm Kim và Ô Kim, còn  chuyện kinh doanh của nàng,   về chắc sẽ thu   ít bạc .
Nàng cũng  xa nhà khá lâu, chỉ sợ trở về sẽ là một mớ hỗn độn.
Hoài Hề : “Đã tới tháng ba , bận rộn hết đợt  là  thanh nhàn, các nhà  tổ chức yến hội, mỗi năm đều như .  , hai mươi sáu tháng ba
 
Lục Anh sẽ xuất giá, chắc mấy ngày nữa phu nhân sẽ điều nàng  đáng chính viện thôi.”
Sớm hơn so với dự định một chút, vốn dĩ nàng nghĩ tới tận tháng năm mới thành .
Khương Đường gật đầu: “Được, bình thường   tiện qua đó, ngươi  với nàng  ngày thành   nhất định sẽ tới uống rượu mừng.”
Hoài Hề ừ một tiếng, tuy rằng Khương Đường sẽ tới uống ly rượu nhưng e là thời gian càng dài thì tình cảm giữa các nàng cũng phai nhạt.
Một   quá nhanh, những  khác   quá chậm,  khi, nàng  cũng  nhớ Khương Đường của những ngày còn ở Hầu phủ.
Chờ Tùng Lâm dỡ hết đồ vật  xe xuống, Khương Đường mới phất tay với Hoài Hề: “Ta về đây, ngươi  đường cẩn thận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-441.html.]
Nhìn xe ngựa  xa, Khương Đường mới mở khóa  nhà.
Từ nãy giờ Điểm Kim và Ô Kim vẫn luôn sủa inh ỏi, Khương Đường sợ quấy rầy hai   nên tự  mang đồ  nhà.
Vừa mở cổng , hai con ch.ó  to hơn một vòng lao về phía Khương Đường, nếu   sức nàng lớn thì sợ là   bọn chúng đẩy ngã.
Điểm Kim và Ô Kim vây xung quanh nàng l.i.ế.m láp, thở phì phò, Khương Đường đưa tay sờ chúng nó: “Được , lớn thêm , cũng  là chắc thịt đó.”
Cũng  quên mất nàng.
Chờ buổi tối Lưu đại tẩu trở về, Khương Đường cầm theo quà mua ở Quản Thành sang chào hỏi.
Lưu đại tẩu  ngượng ngùng: “Mua mấy thứ  cho   gì, chúng  là hàng xóm láng giềng, cho Điểm Kim với Ô Kim ăn cũng chỉ là tiện tay thôi.
Khương Đường: “Tẩu tử  , chúng  là hàng xóm.”
Lưu đại tẩu càng ngượng ngùng, cũng   là nàng  cho ăn, chỉ là tiểu
nhi tử và đại nữ nhi của nàng   nhiệt tình với việc , mỗi ngày đều canh đúng giờ sang cho chó ăn.
Thức ăn   từ sạp thịt đưa tới, là gan gà gan vịt nấu chín, đều là thịt, ăn  ngon.
Cũng vì  nuôi là Khương Đường nên bọn chúng mới  ăn thịt.
Chó nhà  khác cũng chỉ  ăn cơm thừa canh cặn.  cũng xem như  uổng công nuôi, bọn chúng thật sự   việc.
Lưu đại tẩu : “Điểm Kim và Ô Kim là công thần đó, lúc ngươi đến Quản Thành, trong nhà   ai cả, ban đêm Trương gia tới cạy cửa nhà ngươi. Kết quả còn  cạy , Điểm Kim  sủa inh ỏi, khiến  khu  đều tỉnh giấc.”
“Ta lập tức chạy  ngoài xem thử,   chạy mất, nhưng dấu chân  dẫn tới chỗ Trương gia.” Lưu đại tẩu còn đắc ý: “Hôm  lập tức báo quan, lão bà tử Trương gia   giam hai ngày.”
Khóa  hư nên Lưu đại tẩu cũng  đổi, hai con ch.ó đúng là  việc, càng nuôi càng lớn.
Lúc mới tới đây chỉ cao tới mắt cá chân, hiện tại  đến đầu gối. Khương Đường : “Thời gian qua vất vả cho tẩu tử .”
Lưu đại tẩu vội   vất vả, nàng  đưa phần hoa hồng tháng  cho Khương Đường, tổng cộng là hai mươi sáu lượng.
Khương Đường  đến Trần gia và Hứa gia, chờ ngày mai mới tới tiệm lẩu và Cẩm Đường Cư.
Lần  trở về  thu hồi   ít bạc  bỏ  mua thôn trang  . Đi Quản Thành một chuyến cũng thu hoạch   nhiều, Khương Đường cũng cảm thấy hài lòng.
Ở phủ Vĩnh Ninh hầu, Lục Cẩm Dao đang đến chính viện để  về chuyện cửa hàng mới, Trịnh thị  giờ vẫn luôn mặc kệ chuyện riêng của mấy tức phụ, chỉ cần Lục Cẩm Dao tự  cân nhắc là .
Còn những chuyện khác cũng xem như  từng xảy .
Cũng   hỏi nàng  chuyện lễ cập kê, cũng   tới chuyện ở buổi gia yến.
Như   khiến Lục Cẩm Dao cảm thấy  yên tâm.
Rất giống một quả b.o.m đang chôn bên cạnh , lúc nào cũng  thể nổ tung.