Khương Đường chắc chắn Đỗ lão bản sẽ đồng ý, bởi vì ánh mắt Đỗ lão bản  nương tử Đỗ gia cũng giống như ánh mắt của Cố Kiến Sơn lúc  nàng.
Khương Đường cũng   rõ  ánh mắt  là như thế nào,  nhu hòa nhưng   chút bất đắc dĩ, giống như lúc nào cũng ủng hộ đối phương  bất cứ chuyện gì.
Nương tử Đỗ gia : “Cũng ,  hỏi ý kiến  nhà .”
Khương Đường: “Vậy  về , ngày mai  qua đây.  , ngoại trừ thịt cũng  thể bỏ thêm thứ khác  kho chung.”
Nương tử Đỗ gia gật đầu: “Ừ, đa tạ Khương cô nương.”
Chờ Đỗ lão bản đưa đám nữ nhi về nhà,  bàn  nhiều thêm hai mâm đồ nhắm rượu.
Màu sắc đậm đà, là màu nâu của tương, nhưng   ngửi  mùi tương, chỉ là trong vẫn còn vương vít mùi thịt.
Đỗ lão bản thoáng  thấy một mâm thịt kho, một mâm khoai tây bào mỏng cùng với đậu hủ hột lựu.
Hắn : “Nàng   mua đó, nhưng còn  mua rượu mà   đồ nhắm rượu .”
Nương tử Đỗ gia  bưng lên một đĩa cải xào và rau xào, món chính gồm  màn thầu cùng mì sợi, còn  một tô cháo.
“Cứ xem là   , nếm thử xem  ngon hơn so với món mua bên ngoài .”
Đỗ lão bản g.i.ế.c heo nên  nhà cũng sống  hơn nhà khác nhiều, mỗi ngày đều  thịt ăn.
 cũng chỉ ăn cùng với màn thầu và mì sợi, hài tử trong nhà nhiều nên ăn cũng nhiều.
Muốn nuôi hài tử và tức phụ thì vẫn  tiết kiệm một chút.
Đỗ lão bản chờ  một nhà  xuống hết  mới cùng nương tử đậu đũa,  ăn miếng đậu hủ hột lựu, ăn một miếng mắt lập tức d.a.o động.
Không chỉ là ngon  ,   là  ngon, còn  vị cay đọng  ở đầu lưỡi, còn  một chút vị ngọt,  giống với món kho bán bên ngoài.
Ngon hơn  nhiều, phía  còn thấm đẫm nước thịt kho, tay nghề của nương tử  thật sự  tồi.
Nương tử Đỗ gia họ Vu, nàng  tự gắp cho  một miếng thịt   gắp cho
Đỗ lão bản và mấy hài tử: “Nếm thử thịt , đừng ăn  như , thật  cũng   là  , đây là Khương cô nương nấu.”
Đỗ lão bản : “Nàng cách xa nàng  một chút, chắc nàng   việc gì mới tìm nàng, vô sự hiến ân cần,   trộm thì cũng là cướp.”
 
Hắn  cắn một miếng thịt, quả thật ăn  ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-440.html.]
Mấy hài tử ăn ngấu nghiến, rõ ràng trong nhà thường ăn thịt nhưng thịt   giống.
“Có việc cũng là chuyện .” Vu thị : “Khương cô nương tìm  kết phường buôn bán, dự tính sẽ bán món kho . Ta cũng   thử, cứ bán  xem , dù   cũng g.i.ế.c heo, xem như cũng  điểm lợi,  thể mang  bán . Nàng  đại tràng, gan heo gì đó cũng  thể mang  kho, còn  mấy thứ khác nữa,  xem khoai tây  cũng ngon như .”
Vu thị cảm thấy bản   cũng  , nàng  cũng nghĩ chuyện buôn bán   thể kiếm  bạc.
Đỗ lão bản thộn mặt : “Làm gì  nhiều thịt dư cho nàng  món kho chứ.” Vu thị  : “Vậy   đồng ý  ?”
Đỗ lão bản gật đầu: “Nàng  nghĩ kỹ  thì hỏi   gì, cứ  .” Ngày kế, Khương Đường  tới Đỗ gia.
Nàng  ở Quản Thành,  chuyện đều  nhờ Vu thị vất vả coi sóc, cho nên hoa hồng  thể chỉ chia cho Vu thị  hai phần như lúc ở Thịnh Kinh.
  thể bán    vẫn  nhờ  công thức, cho nên  quyết định nàng lấy sáu phần hoa hồng, Vu thị lấy bốn phần.
Hoa hồng  chia mỗi tháng sẽ  đưa trực tiếp tới Cẩm Đường Cư, Trương chưởng quỹ sẽ tiện đường cầm về cho nàng.
Trương chưởng quỹ tuy đang quản lý chuyện kinh doanh ở Quản Thành, nhưng mỗi tháng đều  về một chuyến để đưa sổ sách và lợi tức.
Vu thị   ý kiến gì, Đỗ gia  ở đây mười mấy năm, bốn phần cũng  gần một nửa .
Nàng  khiến Khương Đường  yên tâm, dù  nàng  cũng là  ở đây nên sẽ  chạy mất.
Nàng  cũng    thích giở trò bịp bợm, cũng     buôn bán.
 đây đều là chuyện của nàng .
Khương Đường dự định ngày mai sẽ về Thịnh Kinh,  tiên sẽ  xe ngựa đến bến tàu,  đó sẽ vượt sông    xe ngựa.
Nếu thời tiết  thì ba ngày  sẽ về tới.
Lúc  Xuân Đài cũng  cần   gì nên  nhờ  gửi đồ hồi âm tới Tây Bắc.
Nàng tới Giang Nam  một tháng,  thấy  cảnh sắc   khác biệt với Thịnh Kinh, hoa hạnh, cây đào, cành liễu…
Cũng thấy sông nước ở đây,   Cố Kiến Sơn  từng thấy qua .
 
Nàng còn  từng thấy tuyết ở Tây Bắc, Cố Kiến Sơn cũng  thấy qua phong cảnh ở Giang Nam, nếu    cơ hội, hai   thể cùng  du lịch.
Đã quyết định trở về, Hoài Hề  dặn dò Trương chưởng quỹ mấy câu: “Mọi chuyện ngươi cứ tự  quyết định, nếu thật sự  quyết  thì cứ về Thịnh Kinh tìm đại nương tử.”
Đây cũng là ý của Lục Cẩm Dao, suy cho cùng nơi  cũng quá xa.