Chúc chưởng quỹ hiếu kỳ : “Là loại  thế nào?”
Hoài Hề  vọng  ngoài: “Muội , ngươi rót một ly  dùng  thức uống trong tiệm chúng  mang lên cho Chúc chưởng quỹ nếm thử.”
Hai  đợi một hồi lâu, trong lúc đo Hoài Hề  hề thốt  một câu nào, biểu cảm  mặt Chúc chưởng quỹ khẽ lay động, giống như chờ đợi, cũng  vẻ như đang cân nhắc chuyện gì đó.
Qua mười lăm phút, Khương Đường mới bưng  sữa : “Chúc chưởng quỹ nếm thử một chút .”
Bởi vì ở Thịnh Kinh   nhiều cửa hàng bán  sữa, sư phó của những cửa hàng đó về   bỏ thêm  nhiều hương liệu .
Vẫn  điểm khác biệt. Chẳng qua lúc  Đỗ sư phó chỉ nấu loại  sữa truyền thống, hương vị cũng  đặc biệt như những loại  sữa  .
Chúc chưởng quỹ nếm thử một ngụm, kinh ngạc : “Cái  là nấu sữa bò chung với hồng  ?”
Khương Đường : “Nếu chỉ đơn giản như  thì  , nhưng chưởng quỹ cũng  thể trở về suy nghĩ cho kỹ, đương nhiên bọn  hy vọng  và điểm tâm sẽ  bày bán ở cửa hàng của chính . Bọn  cũng  dự tính ngày mai sẽ về Thịnh Kinh, chỉ là một cửa hàng nhỏ thôi, Chúc chưởng quỹ  cần hao tâm tốn sức…”
Hoài Hề : “Muội , ngươi ít  vài câu .”
Chúc chưởng quỹ suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng lập công văn.
Bởi vì đây là  sữa, cũng  cần  đóng gói gì cả, việc  xem như là bán công thức cho Phẩm Tô Trai.
Một khi  như , Cẩm Đường Cư sẽ lấy sáu phần lợi nhuận, Phẩm Tô Trai lấy bốn phần,   Cẩm Đường Cư vẫn  thể bán món  như bình thường.
  mắt vẫn  bán , suy cho cùng cửa hàng cũng  lớn,  đủ cho khách nhân  uống  trong cửa hàng.
Chờ tiễn Chúc chưởng quỹ  xong, Hoài Hề mới  Khương Đường  , nàng  nắm lấy tay Khương Đường : “Lần  may nhờ  ngươi.”
Nàng     nhẹ nhõm,   sẽ  bao giờ so sánh nữa.
Từng  vốn  ưu điểm của từng , Khương Đường vốn dĩ  là   .
Hoài Hề : “Nếu   ngươi  cũng      bây giờ. Chúc chưởng quỹ thật sự  khó chơi, nếu chúng   ,   Trương chưởng quỹ  đối phó với   . Hiện tại thì yên tâm , mấy ngày nữa là  thể yên tâm hồi kinh .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-439.html.]
Khương Đường : “Ta cũng chỉ đột nhiên nghĩ tới thôi, dù    cũng   học  thôi, còn  bằng nhân lúc  giá mà bán . Hắn
 dựa  chúng  để kéo khách,  chắc chúng   dựa  .”
Phẩm Tô Trai   biển hiệu từ ,  thể  là danh tiếng vang dội hơn Cẩm Đường Cư nhiều.
Còn  một chuyện, Khương Đường    khi . Nàng  thể đến  trở về tay  như .
Khương Đường thấy nương tử Đỗ gia cũng  nhiệt tình với chuyện buôn bán kiếm bạc, hơn nữa cũng  thể đoạn tuyệt quan hệ với Đỗ gia , cho nên  nghĩ biện pháp để mối quan hệ  trở nên vững chắc một chút.
Khương Đường  kết phường với nương tử Đỗ gia mở sạp kinh doanh nhỏ, đến lúc nàng trở  đây cũng xem như  nền tảng vững chắc, kinh doanh cũng dễ dàng hơn một chút. Nghĩ đến Đỗ gia bây giờ đang bán thịt heo,  thể mua thịt với giá rẻ, Khương Đường lập tức nghĩ tới chuyện bán món kho.
Đây là chuyện  thích hợp với Đỗ gia.
Biết Khương Đường cũng mang theo ý định khi đến đây, nương tử Đỗ gia cũng  thử xem thế nào, nhưng   dám mở lời.
Cho tới nay già trẻ lớn bé trong nhà đều do nàng  chăm sóc, cho dù là nữ nhi cũng   theo phụ  học g.i.ế.c lợn, nàng  còn  nấu ăn cho  trong nhà.
Nàng   Khương Đường,   hâm mộ là giả, nàng   từng  hương vị kiếm bạc là gì.
Hơn nữa nàng  nấu ăn thật sự  tồi,   thử xem như thế nào.
Khương Đường khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, chuyện  ăn  nếu ngươi   thì cũng chẳng còn ai   nữa.”
Nương tử Đỗ gia bán món kho,  lúc Đỗ lão bản g.i.ế.c heo, lời   ít, mua thịt từ nhà  đều tính  giá vốn.
Mua một thêm vịt về kho,  dùng đậu phụ khô và trứng gà  nguyên liệu phụ, món kho chắc hẳn sẽ  ngon.
Khương Đường  chuẩn  xong gia vị nhưng vẫn   thời gian xử lý chúng, chỉ hỏi trong nhà còn thịt  : “Tỷ tỷ  thể ăn    quyết định  cũng , đến lúc đó cũng hỏi ý kiến của Đỗ lão bản một chút.”
Nương tử Đỗ gia gật đầu: “Thịt vẫn còn, để  nếm thử hương vị , nhưng nếu ngươi  ngon mà     như thế thì cũng  bán  .”  cách  cũng  đơn giản,  tiên trụng thịt với nước,  đó bỏ gia vị  túi lọc  thả  nấu chung là , nương tử Đỗ gia chỉ cần canh lửa thôi.
Khương Đường: “Như thế  là  .”