Khương Đường  ngượng ngùng: “Tỷ tỷ đừng xem thường bản  , chuyện  nghĩ đều là chuyện cỏn con, chuyện nhân tình qua   ,  các kiểu đưa đẩy sửa soạn đều là ngươi ,  nhiều thứ đều  với ngươi.”
Hoài Hề cảm thấy thế cũng  dễ dàng, sống   đổi gì là : “Được , chúng  đừng khen  nữa, mau tặng điểm tâm cho   .”
Người tặng điểm tâm là Hoài Hề,  nay nàng giao thiệp với quản sự, nha  nhất đẳng của các nhà, nếu  thành ý thì khiến cho    cự tuyết cũng khó.
Trực tiếp dỗ dành cho nương tử Đỗ gia sung sướng mở lòng mở .
Đến trưa, nương tử Đỗ gia giữ hai  ở  ăn cơm trưa, nên khi ông chủ Đỗ  về  sửng sốt một phen.
Ông  nhớ hai  , một  cực kỳ xinh , một  khác  mặt luôn giữ một nụ ,   nhớ  cũng khó.
Ông  dùng ánh mắt  hiệu cho nương tử nhà , nương tử Đỗ gia : “Hai   là từ Thịnh Kinh đến  ăn, một vị họ Khương, một vị họ Lục. Bị môi giới ở đây cho chịu  ít cực khổ, họ  thuê cửa hàng.”
Đây là  đầu tiên nương tử Đỗ gia trông thầy   tiêu chí như , bà  còn  qua hộ tịch và dẫn đường của hai  họ, đều là   bổn phận, bà  và phu quân là từ nơi khác tới, tuy mấy năm nay   định nhưng lúc mới đến cũng  chịu  ít khổ cực.
Lòng  bà   đành.
Ông chủ Đỗ trách: “Người nào cũng dám dẫn về nhà.”
Nương tử Đỗ gia nghĩ thầm, bà  lớn như thế  ,  chẳng  kẻ ngốc, nào  phân biệt     . Hơn nữa,   còn  ông   ?
Ông chủ Đỗ hỏi Khương Đường: “Các    cái gì, chỗ  bận rộn   chốn giúp .”
Khương Đường đáp: “Bọn   kinh doanh, thuê cửa hàng, chỉ là lo chân ướt chân ráo  hiểu rõ tình hình thị trường, sợ  lừa.”
Ông chủ Đỗ : “Xác định  qua  chứ.”
Khương Đường  tỏ thái độ gì: “Trên con phố ở thành Nam  cửa hàng  lớn, mỗi tháng đòi ba mươi lượng bạc tiền thuê nhà, ngoại trừ tiền thuê còn  tiền cho môi giới, một nửa tháng tiền thuê.”
Khương Đường khó xử : “Đây căn bản là coi chúng  như dê để  thịt.” Ông chủ Đỗ đáp: “Ta giúp đỡ thì  lợi lộc gì.”
Trước khi đến Khương Đường  tính qua, nếu như mỗi tháng môi giới đòi ba lượng bạc, một năm là chín mươi sáu lượng, cộng thêm phí giới thiệu là một trăm lượng.
Đương nhiên phần tiền   thể đưa  bộ cho  của Đỗ gia, nếu  thì cớ gì nàng  đưa cho môi giới.
Giúp cũng  thể giúp , đều là mối quan hệ cả, thêm nữa giao hảo với Đỗ gia thì ngày  mua thịt cũng tiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-435.html.]
Vậy nên, Khương Đường thương lượng với Hoài Hề, hoặc là cho điểm tâm, hoặc là cho bạc.
Hoài Hề : “Chúng  từ Thịnh Kinh đến, điểm tâm đều là loại mới,   mỗi   điểm tâm mới thì đều tặng cho hai vị một phần . Đương nhiên, nếu  thích ăn điểm tâm, đến khi  thuê  mặt bằng, dựa theo  tiền cho môi giới mà đưa cho ông chủ Đỗ gấp ba,   ý ông chủ thế nào?”
Ông chủ Đỗ cảm thấy Hoài Hề  chuyện dễ ,   là giọng  dễ  mà chính là khiến cho   thích : “Nương tử, bà  bạc  là điểm tâm?”
Nương tử Đỗ gia  đáp: “Lấy điểm tâm .”
Hoài Hề : “Đến khi đưa đến, chắc chắn đủ cho cả nhà ngài ăn, cái  cứ yên tâm.”
Chuyện cửa hàng   giải quyết, chuyện còn  chính là đợi nước chảy thành sông.
Mặt bằng cửa hàng là hai mươi lượng bạc một tháng, vị trí   quá  nhưng  đường cũng   ít .
Chuyện trang hoàng  cần Khương Đường trông coi, giao cho hai chưởng quỹ là .
Tới đây mở cửa tiệm, tổng cộng Lục Cẩm Dao  đưa cho năm trăm lượng bạc, đều ở chỗ Hoài Hề, còn  chỗ cần dùng.
Ở đây   chuyện của Khương Đường, nàng cũng  định  về, chí ít cũng  đợi cửa hàng khai trường  .
Vạn sự khởi đầu nan, qua bước khởi đầu  thì thuận lợi hơn. Trang trí, đắp lò nướng bánh, thuê  , đợi đến cuối tháng hai cửa hàng sẽ định khai trương.
Đỗ sư phụ và nương tử Đỗ gia càng ngày càng năng trò chuyện,  lẽ  mấy phần là do gia đình.
Cuối tháng hai khai trương, cửa hàng tổng cộng  năm loại điểm tâm, bánh khoai sọ nghiền, bánh xốp lòng đỏ trứng, bánh ngàn lớp  xanh, bánh bơ, còn  cả bánh mì đậu đỏ.
Món điểm tâm vị khác sẽ từ từ lên, cái   nóng vội .
Khương Đường thường xuyên lên phố, xem đồ ăn thức uống, xiêm y xinh  ở nơi đây.
Thi thoảng loanh quanh ở đây thì sẽ  về nhà, nhớ Điểm Kim Ô Kim sống   , nhớ Cố Kiến Sơn, cũng sẽ nhớ Lục Cẩm Dao và Chiêu ca nhi.
 
Chắc hẳn là loại cảm giác , ở bên ngoài  , đồ ăn  nhiều thì cũng  bằng nhà.