Hoài Hề cũng lo buồn: “Ngươi ở đây cũng ranh mãnh quá,   chúng  là    ở nơi khác tới đây để thuê cửa hàng, muộn muộn ngày là một ngày, bọn họ  nhận định là chúng  sẽ thuê.”
Môi giới ở nơi  đều  cùng một nước cờ. Khương Đường: “Lại nghĩ cách khác .”
Thế nào cũng  thể đến Giang Nam nữa, thuê xong cửa hàng trong một ngày là chuyện gì cũng đều thuận lợi.
Giang Nam là đầu mối kinh tế quân trọng ở phương Nam, thương nhân các nơi đều ở đây, thương nhân vốn  ranh mãnh, môi giới  ăn ở đây  nhiều năm như , chính là vì để kiếm tiền.
Khương Đường : “Hay là chúng  học tiếng địa phương, giả vờ như  là  địa phương, cơ mà  học mất một thời gian,   chuẩn còn sẽ gây trò hề. Hơn nữa, môi giới ở chỗ  hầu như chúng  đều  gặp qua,  nữa chắc chắn sẽ nhận  chúng .”
Hoài Hề cũng : “Cách   ,    hoặc là   thoáng cái là .”
Hoài Hề  theo Lục Cẩm Dao  ăn buôn bán  lâu, chỉ  điều Lục Cẩm Dao là cô nãi nãi của phủ Bình Dương hầu,  là nhị tức phụ của phủ Vĩnh Ninh Hầu,  ai mà  .
Vậy thì chuyện buôn bán   thuận lợi, ai  đắc tội hầu phủ chứ.
Bản  Khương Đường  bày bán đồ dọc đường đến, tuy  từng gặp mấy ông chủ lớn bao giờ nhưng tiểu thương  thấy  ít,  thể  ngóng phương pháp từ bọn họ.
“Nếu   chỉ đường cho chúng  thì  .” Hoài Hề : “Đến khi  tặng ít đồ,  đá lót đường.”
Hai  bắt nhịp với , Khương Đường đưa cho tiểu nhị của nhà trọ một lượng bạc vụn,  mượn phòng bếp  điểm tâm suốt đêm.
Chỉ  điều   lò nướng bánh nên chỉ  thể dùng hấp và chiên. May mà mùi vị    tệ.
Hoài Hề lên phố mua hộp và giấy dầu, đồ  tặng   dẫu  cũng    chút.
Trương chưởng quỹ cũng  nhàn hạ, nhẫn theo một chưởng quỹ khách  tìm hiểu tin tức xung quanh, dạo qua các hàng quán khác , tuy  phồn hoa như Thịnh Kinh nhưng chợ đêm ở Quản Thành mở đến  muộn,  ở các nơi đều  thể thấy, thế nên món ăn của tửu lâu cũng nhiều.
Thương nhân còn nhiều hơn so với Thịnh Kinh, còn  đặc sản các nơi, ở Quản Thành đều thấy  cả.
 
Trương chưởng quỹ thấy cửa hàng điểm tâm ở  phố   ít, đa phần là bánh nếp mềm. Hắn  ở  quầy hàng của quán điểm tâm  đột nhiên hỏi rằng: “Ở đây  bánh bông lan ?”
Người  thêm  quầy hàng ở đây đáp: “Không  bánh bông lan,  điều  bánh xốp lòng đỏ trứng, quý nhân ở Thịnh Kinh thích ăn bánh xống lòng đỏ trứng, một cân một lượng bạc, mềm dẻo xốp thơm, rẻ hơn nhiều so với Thịnh Kinh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-434.html.]
Trương chưởng quỹ hít một  khí lạnh, cái , cái , cái ! Đến cả bánh xốp lòng đỏ cũng .
Xem  giá cả của điểm tâm cũng   đổi,  thể cứ dựa theo Thịnh Kinh .
Trương chưởng quỹ mua hai cân bánh nếp,   lui kẻ tới,  mua bánh xốp lòng đỏ trứng quả thật  ít, càng  thuê cửa hàng nhanh chóng, trang hoàng xong xuôi  khai trương.
Ngày hôm , Khương Đường và Hoài Hề   ngoài, trong tay còn xách theo đồ.
Tìm  mớm chuyện cũng chẳng dễ tìm,  thể là  buôn bán điểm tâm, Khương Đường cũng    tới mở cửa hàng thế nên  chọn một ông chủ của quán thịt lợn.
Người  họ Đỗ,  nhanh nhẹn,  béo, trông bề ngoài   hung dữ, mấy   ngang qua  thấy khẩu âm  chuyện tuy  giọng điệu của nơi  nhưng   giống bản địa chính gốc, bên cạnh  mấy  học nghề mổ lợn, mới đầu còn tưởng hai  Khương Đường đến mua thịt lợn.
“Thịt ba chỉ mười ba văn một cân, thịt mỡ mười bốn văn.”
Khương Đường cất tiếng : “Đều là giá  , đừng thấy bọn  là  nơi khác mà lừa lọc.”
Ông chủ đặt con d.a.o lên thớt đáp: “Yên tâm, một cân thịt  bao nhiêu tiền,  cũng  chiếm lợi của các ngươi .”
Khương Đường mỉm : “Vậy thì lấy hai cân thịt ba chỉ.” Nàng đưa tiền một cách thoải mái,  mới kéo Hoài Hề rời .
Hoài Hề còn tưởng Khương Đường  tặng điểm tâm,  mà   hề, thế thì điểm tâm   để  gì.
Khương Đường đáp: “Là để tặng cho nương tử của ông chỉ , ngươi xem  còn  một nữ học việc, trông mới  mười mấy tuổi,  đoán đấy là con gái của ông chủ.”
Nếu  là nữ nhi thì chắc chắn là  thành hôn , tặng thẳng cho ông chủ thì  hợp lý, càng khó nhờ   giúp đỡ.
Nghe ngóng là  nhà của vị Đỗ sư phụ  ở .
Hoài Hề cảm thấy  lí, nàng  bảo: “Ta vốn cứ tưởng ngươi rời khỏi hầu phủ, sống một  ắt sẽ khó khăn, nhưng bây giờ xem  cũng học hỏi 
 
 ít thứ, suy nghĩ  chuyện còn chu đáo hơn . Đại nương tử bảo  đến Giang Nam,  cũng  học hỏi nhiều xem xét nhiều mới .”