Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 426
Cập nhật lúc: 2024-11-21 11:13:46
Lượt xem: 2
Cho dù trên đường tới Giang Nam không có Cố Kiến Sơn, Khương Đường cũng không cảm thấy cô độc.
Lục Cẩm Dao chưa nói ngày nào đi, liền chuẩn bị trước.
Khương Đường kỳ thật không nghĩ tới Lục Cẩm Dao sẽ vì nàng mà làm những việc này. Lục Cẩm Dao coi nàng là muội muội, nhưng Cố Kiến Sơn vẫn là thân đệ đệ của Cố Kiến Châu, hai bên so sánh, không phân biệt được ai nặng ai nhẹ.
Nếu Trịnh thị không muốn, trong lòng tức giận, Lục Cẩm Dao ở chỗ Trịnh thị bên kia cũng không chiếm được chỗ tốt nào.
Cho nên Khương Đường mới càng cảm thấy phần tình nghĩa này có được không dễ dàng, đây cũng là một phần nguyên nhân khiến nàng nguyện ý đi Giang Nam.
Cố Kiến Sơn có dũng khí, có trách nhiệm, nàng cũng nên như thế. Hắn từ bỏ quyền thừa kế Hầu phủ, vậy nàng liền mở rộng việc làm ăn của mình trên khắp cả nước, cũng vì dân chúng mà làm việc.
Để cho tướng sĩ Tây Bắc cũng được ăn no.
Lục Cẩm Dao trở lại Yến Kỉ Đường, bảo Bạch Vi day trán cho nàng.
Đi ra ngoài một chuyến, thân thể rã rời, tay chân mỏi nhừ, đầu cũng đau.
Lục Cẩm Dao vẫn nằm cho đến chạng vạng, Cố Kiến Châu trở về vẫn lười biếng như trước.
Cố Kiến Châu trở về thấy nàng như vậy, bảo Bạch Vi lui ra, tự mình ấn bả vai cho Lục Cẩm Dao: “Làm sao vậy, chẳng lẽ ra ngoài bị trúng gió à, lát nữa mời phủ y tới xem một chút.”
Sự quan tâm trên mặt Cố Kiến Châu khó có thể che dấu, ánh mắt của hắn rất trong suốt, cho dù ở Công Bộ mệt mỏi suốt cả một ngày, về nhà cũng rất vui vẻ.
Quan tâm đến nàng, quan tâm đến hài tử.
Trong lòng Lục Cẩm Dao dễ chịu hơn một chút, trong lòng không còn bởi vì chuyện của Khương Đường mà lo nghĩ nữa: “Không có gì đáng ngại, không cần thỉnh phủ y đâu. Buổi chiều ta đi Cẩm Đường Cư một chuyến, cùng Ngũ đệ thương lượng một chút chuyện cửa hàng mới.”
Việc này Cố Kiến Châu cũng biết, ở gia yến hôm mùng sáu có nhắc đến, nhưng hắn chưa bao giờ làm ăn cũng như quản gia, càng không biết trong nhà kiếm được bao nhiêu tiền, có bao nhiêu tiền tích luỹ được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-426.html.]
Hơn nữa hắn cũng không có chỗ để tiêu tiền, tiền bạc trong túi phần lớn là dùng để mua đồ ăn vặt mang về nhà.
Hắn chỉ cảm thấy còn chưa đến một năm mà Lục Cẩm Dao đã có thể mở thêm cửa hàng bên ngoài, thật lợi hại.
Còn có thể mang theo đệ đệ của hắn làm ăn, Cố Kiến Châu cũng không biết nên phải cảm kích Lục Cẩm Dao như thế nào.
Tuy nói gả tới đây chính là người của Vĩnh Ninh Hầu phủ, phu thê nhất thể, nhưng Lục Cẩm Dao cũng có huynh trưởng ruột thịt, những chỗ tốt này vốn có thể cho nhà mẹ đẻ của nàng.
Huống chi nàng cũng không có nghĩa vụ phải vất vả như vậy, vì nhà này, Lục Cẩm Dao đã phải trả giá rất nhiều.
Cố Kiến Châu nói: “A Dao vì cái nhà này mà làm lụng vất vả rồi, thật sự vất vả, nàng có cần ta làm cái gì không? Ngũ đệ bên kia có cái gì mà nàng không tiện nói thì cứ để ta đi nói.”
Lục Cẩm Dao không nhịn được cười, ngồi xuống bảo Cố Kiến Châu xoa cánh tay cho nàng: “Không có việc gì, Ngũ đệ bên kia không cần quan tâm đâu, hắn làm việc rất ổn thỏa.”
Rốt cuộc hai người cũng khác nhau. Cố Kiến Châu lớn lên ở Hầu phủ, đọc sách khảo công danh, xích tử chi tâm [1] . Mà Cố Kiến Sơn lớn lên trong quân doanh, có suy nghĩ và chủ kiến của mình, tuy rằng so với phu quân nàng nhỏ hơn hai tuổi nhưng sự từng trải lại hơn nhiều.
_[1] Xích tử chi tâm: Trích từ câu nói của Mạnh tử: “Đại nhân giả, bất thất kỳ xích tử chi tâm giả dã”, nghĩa là: “Bậc đại nhân là người không đánh mất cái tâm trẻ thơ của mình". Theo "Tứ thư bình giải", "tâm trẻ thơ" trong quan niệm của Mạnh Tử chính là "thiên mệnh" trong sách Trung dung, là "minh đức" trong sách Đại học. Đó là "tính bản thiên" được Trời phú bẩm cho con người khi mới thành thai. Phàm là con người cũng có được "thực thể" này. Người quân tử, bậc đại nhân ngay cả khi đã về già vẫn giữ lại cho mình cái tâm trẻ thơ ấy. Họa chăng chỉ có kẻ tiểu nhân thì đánh mất bởi những toan tính nhỏ mọn về danh lợi, dục vọng
_
Có lẽ Cố Kiến Châu ở Điền Nam cũng từng nếm qua nhân tình ấm lạnh, chỉ là ở trước mặt nàng chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Lục Cẩm Dao đột nhiên hỏi: “Chàng ở Điền Nam có khổ không?”
Động tác trên tay Cố Kiến Châu hơi dừng lại, lập tức lắc đầu: “Không khổ lắm.”
Thấy vẻ mặt Lục Cẩm Dao không tin, hắn giải thích: “Đương nhiên nếu so sánh thì cuộc sống kém hơn so với ở Hầu phủ, nhưng đối với ta mà nói thì cũng có thể chấp nhận. Nhưng mà người ở nơi đó lại khổ, mỗi người đều phải dùng hết sức lực mới có thể sống sót được. Bọn họ sẽ quỳ trên mặt đất cầu ta cứu người, cứu thân nhân cứu bằng hữu, sẽ vì một miếng ăn mà vung tay đánh nhau, sẽ tính kế...”