Khương Đường   theo Chu Chính Minh: “Năm nay  định trồng hai mươi mẫu lúa mạch, mười mẫu đậu phộng, còn  trồng chút củ cải bắp cải.”
Chu Chính Minh đầu tiên là sửng sốt,  đó sắc mặt  chút  vui: “Sao chủ nhân  trồng nhiều loại rau màu như . Rau màu cũng  đáng giá, trồng rau nào  lợi nhiều như trồng lương thực .”
Lương thực  thể ăn,  thể lấp đầy bụng, nếu  ăn rau thì dành  một mẫu đất để trồng còn  đủ ăn , cần gì  lấy bảy mẫu đất để trồng.
Bọn họ cũng   nô tài,  nhất định   theo Khương Đường. Nếu thật sự là như ,  còn  bằng tìm một chủ nhân khác.
Rốt cuộc là tiểu nữ tử cái gì cũng  hiểu, nghĩ cái gì thì  cái đó.
Ba mươi mẫu lương thực, nếu phân cho bọn họ thì ít nhất cũng  năm trăm cân lương thực. Bốn nhà một phần, đó chính là khẩu phần lương thực của một .
Vốn trồng khoai lang còn  thể ăn no, trồng rau thì  ích lợi gì chứ.
Chu Chính Minh thoáng cái liền nóng nảy, chỉ là cố kỵ  phận chủ nhân của Khương Đường nên mới cố nén giận: “Bảy mẫu đất trồng rau màu, nếu ăn  hết sẽ  hỏng, thật sự   lời. Hơn nữa khi thu hoạch rau cũng sẽ  cái  sâu hoặc chim cắn phá, đó cũng là vấn đề. Chủ nhân  hiểu chuyện trồng trọt, đừng   bậy như thế…”
Lưu đại tẩu cũng tức giận: “Sao ngươi dám  chuyện như thế.”
Trước đó nàng    Khương Đường  trồng rau, nhưng trồng rau  hữu dụng. Đại Lang  củ cải bắp cải ở tiệm lẩu bán  , hơn nữa mấy quầy hàng bán đồ ăn cũng cần đến rau, trồng     sẽ tiết kiệm tiền  ngoài mua đó .
Đồ ăn nhà  nhất định sẽ tươi ngon hơn so với đồ mua ở bên ngoài,    thể  là  bậy cho .
Lưu đại tẩu : “Nói theo lời của ngươi tức là rau màu    sâu cắn ! Thật là…”
Khương Đường kéo tay Lưu đại tẩu, hiện tại nàng đối với tính cách Chu Chính Minh cũng  hiểu  nhất định. Người  cũng   ít tâm tư, nhưng thực sự trồng trọt  tệ. Thôn trang của nàng  lớn,  thuê  khác trồng trọt cũng khó.
Khương Đường lạnh nhạt : “Ngươi đừng nóng vội,  còn   hết.”
Chu Chính Minh  lấy t.h.u.ố.c lá sợi của  , nhưng  bận tâm đến Khương Đường và mẫu tử Lưu đại tẩu ở đây, liền xoa xoa tay,  mặt   kiên nhẫn gì: “Ta cũng vì   cho chủ nhân thôi, trồng rau màu  đáng giá, nếu  đồ ăn cho mùa đông thì căn bản  cần  trồng ngay bây giờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-418.html.]
 
Khương Đường : “Bảy mẫu đất trồng rau, chuyện   thương lượng nữa. Tuy nhiên, súc vật thì  thể để   nuôi tùy ý.”
“Gà vịt heo dê, mỗi nhà tự nuôi, nhưng đừng  chậm trễ việc trồng hoa màu và rau quả của  là .” Khương Đường bày  bộ dáng dễ thương lượng:
Ta   việc nhà nông  dễ dàng, vất vả hơn nửa năm chính là vì khẩu phần lương thực của một nhà. Ta cũng     khó khăn, cho nên mới nghĩ   nuôi thêm gà vịt, đến lúc đó  lá rau rễ củ cải thì   cũng  thể cho gà vịt ăn.”
Trang hộ nuôi súc vật cũng   chủ nhân cho phép, dù  nơi  dù ít dù nhiều cũng là của chủ nhân.
Lén lút nuôi cũng , nhưng chủ nhân thỉnh thoảng  đây,  thấy cũng   lắm.
Hơn nữa, nuôi gà, vịt cũng cần  cho ăn, chỉ nuôi thả như  thì  mập .
Lá rau là thích hợp nhất, băm nát  cho gà cho heo ăn,  thể nuôi   ít gà.
Khương Đường ăn thì chỉ cần nuôi hơn mười con là đủ , nàng   xe ngựa,   khả năng luôn chạy đến thôn trang.
Đến lúc đó đưa đồ ăn cũng là buổi sáng mang đến cửa hàng.
Lương thực là tiền vốn để trang hộ sống , nhưng bọn họ   bản lĩnh khác mà  kiếm tiền thì  dựa  chăn nuôi.
Gà con tự  ấp ,  khi nuôi lớn còn  thể đẻ trứng. Một quả trứng gà một văn tiền, mấy chục con gà đẻ trứng một ngày liền  mấy chục văn thu nhập.
Nam nhân xuống đất  việc, nữ nhân ở nhà, ngoại trừ lo bữa ăn của  , còn  những lúc rảnh rỗi khác, nhất định  thể kiếm  nhiều tiền hơn việc thêu khăn tay.
Khí thế của Chu Chính Minh lập tức xẹp dần,   quá tin tưởng  hỏi một  nữa: “Thật sự nuôi tùy ý ?”
Khương Đường : “Ở chỗ  nhất định  nuôi cho  mấy con. Ta  mười lăm con gà, một con heo, giữ  ăn tết. Ba nhà khác  sẽ  quan tâm. Nếu như nuôi nhiều thì  sẽ mua trứng và thịt ở đây nữa.”