Khương Đường xoay , trong mắt mang theo ý : “Uống miếng nước  ,   đói bụng ,   lấy cho  ít thức ăn.”
Cố Kiến Sơn nuốt nước miếng, gật đầu : “Rất là đói bụng.”
Khương Đường đang  nóng nồi cơm để hấp  sủi cảo và bánh bao.
Lúc nàng ăn cơm một   khi sẽ  lười nấu, một ngày đều ăn qua loa cho qua bữa, ngẫu nhiên mới nguyện ý bỏ công nấu nướng một chút, Cố Kiến Sơn  may về ngay lúc nàng siêng nấu.
Bánh bao nhỏ như , Cố Kiến Sơn cắn một  là  thể ăn  một cái,
Ăn xong hai xửng nhỏ,  ăn thêm hai củ khoai nướng thì mới tính là no,  dọn dẹp sạch sẽ  chén đũa mới dùng xong  : “Nàng chờ thêm hai ngày,   chút đồ mang tới đây. Bọn  bắt  một đám dê bò,   lấy  một ít thịt.    là cho , đây là thịt cho nàng.”
Nếu   Khương Đường đưa công thức cho quân doanh thì cho dù Cố Kiến Sơn là Đại tướng quân thì cũng  lấy  chỗ thịt .
Đồ vật của quân doanh, cho dù   mang về Hầu phủ cũng  . Công lao là của Khương Đường,  chẳng qua chỉ góp lời một chút.
Khương Đường gật đầu: “Nếu cần gì khác thì cứ  với .”
Cố Kiến Sơn  thể ở chỗ  quá lâu, lát nữa hàng xóm hai bên đều sẽ thức dậy.
Khương Đường  Cố Kiến Sơn  : “Ta đây  gặp …” Cố Kiến Sơn : “Sáng mai  sẽ qua đây,  sẽ tới tìm nàng.”
*
Không giống như những  khác trong Hầu phủ,  khi về đều   thư gửi về , từ sớm   gã sai vặt  chờ ở cổng thành, một khi nhận  tin sẽ lập tức  về bẩm báo.
Từ  tới nay Cố Kiến Sơn vẫn luôn bất ngờ trở về,  khi là buổi chiều,  khi là buổi tối. Hắn cưỡi ngựa về kinh,  báo cho ai .
Nghe  gác cổng tới bẩm báo, Trịnh thị mới  ấu tử  trở .
Cố Kiến Sơn tới chính viện thỉnh an , lúc  Vĩnh Ninh hầu và Trịnh thị còn  dùng cơm, Trịnh thị đau lòng nhi tử mới sáng sớm   gấp gáp chạy về, lập tức dặn dò nha   : “Ở chỗ  ăn sáng , Nam Hương, lấy thêm chén đũa.”
Cố Kiến Sơn cụp mắt gật đầu: “Vâng.”
Trên bàn cơm Trịnh thị vẫn luôn gắp thức ăn cho Cố Kiến Sơn: “Hiện tại   thương chỗ nào ? Ăn nhiều một chút, chắc là ở Tây Bắc  ăn  thứ gì  .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-412.html.]
Cố Kiến Sơn cúi đầu ăn cơm, Vĩnh Ninh hầu : “Mọi  ở Tây Bắc đều ăn uống như , Kiến Sơn cũng  thể ngoại lệ.”
Ông  hỏi nhiều thêm vài chuyện, ví dụ như khi nào Cố Kiến Sơn tiến cung, khi nào trở về quân doanh.
Trịnh thị  thấy   vui: “Hắn  mới trở về ông  hỏi nó khi nào thì ,  thể  chuyện khác  ?”
Cố Kiến Sơn ăn  một lúc  thật sự nuốt  vô nữa,  chen : “Công việc  giải quyết xong xuôi thì sẽ , phụ  mẫu   cần lo lắng, nhi tử còn   cung, con về đổi y phục .”
Trịnh thị : “Con  ăn  mấy miếng , ở  ăn một chút .”
Cố Kiến Sơn lắc đầu: “Hoàng Thượng bên  quan trọng, giữa trưa  về  ăn tiếp.”
Nói xong  vội vàng rời .
Trịnh thị vốn dĩ đang  vui vẻ, suy cho cùng   ba tháng, đến tết cũng  về , bây giờ cũng  về thì   mà  vui cho .
  vội vàng như , cơm nước cũng chẳng ăn đàng hoàng, hơn nữa, Cố Kiến Sơn về nhà  khiến Trịnh thị nghĩ tới Khương Đường.
Chuyện đó tám phần là sự thật.
Xem thái độ của Lục Cẩm Dao,  nghĩ tới những việc nhỏ nhặt  đây,  lẽ còn   nhiều chuyện bà    rõ ràng.
Một chút nữa Vĩnh Ninh hầu cũng   triều, thấy dáng vẻ mất tập trung của Trịnh thị bèn  : “Sao , lúc   về bà lúc nào cũng nhớ mong,    về  mà bà vẫn  vui như .”
Trịnh thị tức giận : “Có  với ông ông cũng chẳng hiểu .”
Vĩnh Ninh hầu im lặng một hồi  mới : “Bà   thì   hiểu .”
Trịnh thị thầm nghĩ    từng , là mối quan hệ phu thê  mật nhất, ban đầu  chuyện gì Trịnh thị đều   với Vĩnh Ninh hầu, nhưng câu trả lời vẫn là những câu mà bà   , hơn nữa  đây còn  đám Ngô tiểu nương, bà  chú ý  nọ nên dần dần cũng    nữa.
Nếu  với ông Cố Kiến Sơn đang ái mộ một ,  đây vốn dĩ là một nha , hiện giờ đang  ăn buôn bán thì Trịnh thị cũng   sẽ xảy  chuyện gì.
Trịnh thị   chuyện đàng hoàng với Cố Kiến Sơn nhưng     mở miệng như thế nào.
Giống như  nào mở miệng  thì  đó sẽ rơi  thế  động.
Tại  Cố Kiến Sơn   chịu , chính là  đoán  bà sẽ  đáp ứng, cho nên mới kéo dài như .