Trịnh thị  quên mất một chuyện,  một câu  rằng “nhất gia nữ, bách gia cầu”, ngoại trừ xuất  của Khương Đường  kém thì những mặt khác cho dù quý nữ thế gia   roi thúc ngựa cũng khó mà so .
Có thể tự  lập môn hộ, còn   ăn buôn bán,  thể kiếm  từng đống từng đống bạc lớn.
Ngoại trừ con vợ cả   cưới   gia thế thấp  thì vẫn còn một cơ    hỏi cưới Khương Đường đó, Trịnh thị thầm nghĩ,  lẽ chờ đến lúc Cố Kiến Sơn trở về thì  tới Khương gia cầu  đều  chất thành đống.
Bà cũng  cần lo Khương Đường sẽ gả cho Cố Kiến Sơn nữa.
Khương Đường ở một ,   song ,  nào  cầu  thì theo lẽ thường sẽ đến tìm  chủ trì lễ cập kê là Phùng thị, nếu Cố Kiến Sơn thật sự  lòng riêng thì Phùng thị chắc chắn sẽ tìm cách từ chối.
Hoặc là tới tìm bà, giống như Lý phu nhân .
Lúc  Trịnh thị   mấy lời  ho về Khương Đường, nhân lúc còn sớm khiến cho Khương Đường chú ý tới nam nhân khác, cũng đỡ cho nàng nghĩ tới những thứ  phù hợp với .
 bà cũng   vì  bà    lời nào.
Lý phu nhân  là nhiệt tình: “Vậy , bà hỏi ý kiến của Tứ tức phụ nhi nhà bà một chút , hỏi xong thì báo  với .”
Trịnh thị: “…”
Gần tới thời điểm cuối năm, Trịnh thị cũng  hẹn  khác tới đánh bài nữa.
Mỗi ngày chỉ ở trong nhà trồng hoa nuôi chim, thỉnh thoảng sẽ gọi Hàn thị tới thương lượng chuyện chuẩn  tết nhất một chút.
Hàn thị phụ trách  mặt phủ Vĩnh Ninh hầu đưa quà tết cho các nhà,  quyết định sẽ chọn một hộp điểm tâm của Cẩm Đường Cư, một rổ trái cây và hai bình rượu ngon.
Hàn thị cố ý hỏi: “Mẫu , lúc sinh nhật ngài Khương Đường cô nương   lễ, tết năm nay  cần  tặng lễ qua đó ?”
Trịnh thị nghĩ ngợi : “Đưa .”
Hàn thị  : “Tứ   sinh Chiêu ca nhi, lễ vật đưa qua phủ Bình Dương hầu chắc cũng  chú trọng hơn một phần, cũng coi như là tâm ý của chúng .”
Hàn thị   chồng vẫn còn nhớ tới chuyện tiệc sinh nhật, cho nên mới   vẻ   một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-396.html.]
Cũng  đến lúc ăn tết , cũng nên để chuyện  qua  thôi.
 
Hơn nữa, Viễn ca nhi vẫn luôn nghỉ ngơi ở Trí Viễn Đường, Hàn thị cũng   sai .
Trịnh thị liếc mắt  trưởng tức một cái, cứ như biến thành một  khác : “Con cứ sắp xếp .”
Hàn thị  gật đầu: “Mấy nhà khác cứ dựa theo thông lệ hàng năm, hạ nhân sẽ  phát thêm một tháng bạc tiêu vặt, hơn nữa  mấy ngày tết, mỗi  sẽ  nghỉ đông hai ngày,  trừ  ngày nghỉ hàng tháng. Chủ tử của các viện mỗi   may thêm hai bộ y phục, còn  trang sức, con  đến cửa hàng mua mấy bộ, cứ để cho các viện tự lựa chọn, mẫu  cảm thấy thế nào?”
Trịnh thị vẫn là câu  , để cho Hàn thị tự sắp xếp: “Khi nào Viễn ca nhi nghỉ?”
Hàn thị : “Hai mươi lăm, cũng giống Kiến Hiên, hai đứa sẽ cùng  trở về. Lễ vật đưa đến Nhữ Lâm   gửi ,  thể tới  tết.”
Lần  cũng xem như  an bài thỏa đáng, Hàn thị  cửa mười mấy năm, xem như cũng  học   ít thứ.
 cũng  nhanh nhẹn như Khương Đường, Trịnh thị bây giờ  thể   sự so sánh, nhưng xuất  kém chính là kém, cái   thể nào  đổi.
Trịnh thị : “Được, còn  gia yến đêm trừ tịch, cân nhắc chu  một chút.”
Năm   thể Trịnh thị  , chuyện lớn nhỏ trong nhà đều giao cho mấy  con dâu xử lý, chẳng qua  đây dù mang tiếng là để Hàn thị cùng  quản gia nhưng chuyện lớn vẫn là để cho Trịnh thị xử lý.
Lần đầu  khó tránh khỏi  chỗ sơ sót, may mắn chỉ là gia yến, bằng  thì  khiến cho  khác chê .
Hàn thị hành lễ: “Nhi tức nhớ kỹ, nếu  còn chuyện gì khác thì nhi tức xin phép lui xuống.”
Hàn thị rời khỏi chính viện, chuẩn  lễ vật cho các nhà cũng khiến nàng  hớt   ít chỗ  ở trong.
Lễ vật của các nhà  giờ đều là tám lượng bạc, còn  y phục, trang sức của cả phủ, chỉ cần động tay động chân ở giữa thỏa đáng một chút là  thể lấy   ít bạc.
Chỗ  của việc quản gia cũng hiện rõ.