Chính vì bà hiểu Cố Kiến Sơn  rõ nên bà    nghiêm túc với chuyện . Nếu   những chuyện  thì   còn cho rằng Cố Kiến Sơn chỉ là  nạp Khương Đường  …
Nghĩ như  Trịnh thị cũng cảm thấy trong lòng khó chịu, Khương Đường là một cô nương ,  chịu tội nghiệt gì mà ủy    thất cho  khác.
Trịnh thị là chính thê nên hiểu  rõ sự gian nan của kẻ   bên .
Lúc còn trẻ thì còn  thể dựa  nhan sắc để tranh giành một chính,   khả năng  nâng lên  chính. Bọn họ bây giờ hoặc là lễ Phật hoặc là   khỏi cửa,   một chút tự do nào.
Một nữ tử như Khương Đường vẫn nên tìm một nhà bình thường gả , dựa  bản lĩnh của  vẫn  thể chống đỡ đến lúc  rạng rỡ tông môn, nhà chồng tất nhiên cũng sẽ xem trọng nàng.
Sao   gả cho Cố Kiến Sơn?
Trong chớp nhoáng, Trịnh thị đột nhiên nghĩ tới một , cảm thấy  đó là  phù hợp nhất, tháng chín   Hầu phủ mở tiệc đãi khách để thông báo chuyện lập thế tử, cũng   từ Nhữ Lâm tới chúc mừng.
Sau đó cha  chồng của bà  trở về quê, đại tẩu Ninh thị gửi gắm hai hài tử  cho bà, một là vì ấu tử Cố Kiến Hiên  ở  tham gia khoa cử, thứ hai là  ở  Thịnh Kinh tìm một cọc hôn nhân.
Ninh thị  cầu gia thế, chỉ xem nhân phẩm, nếu là cố kỵ  thế của Khương Đường, Trịnh thị sẽ  mặt tìm  nhận Khương Đường  nghĩa nữ.
Sang năm Cố Kiến Hiên sẽ tham dự khoa thi mùa xuân, năm nay mười sáu tuổi, tuổi tác cũng tương đương, tính cách đơn thuần thiện lương, gia thế trong sạch, cũng  khiến Khương Đường chịu thiệt thòi.
Nếu việc hôn nhân  quyết định xong, Cố Kiến Sơn  Khương Đường trở thành   của , cho dù   cam lòng thì cũng  thể   gì.
Cũng coi như là vẹn cả đôi đường, tuy biện pháp như thế xem như là khiến   cảm thấy vui vẻ nhưng Trịnh thị  do dự.
Nếu Cố Kiến Sơn thật sự thích Khương Đường,  thấy   ái mộ trở thành thê tử của  khác, chắc chắn trong lòng  sẽ  khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-395.html.]
Tiểu nhi tử của bà mười mấy tuổi   quân doanh, lăn lê bò lết mới tới  địa vị như bây giờ,  ở nhà hưởng phúc  bao nhiêu.
Đại ca của  cái gì cũng    mà vẫn  phong quan, sống trong nhung lụa. Mấy   khác đều là công tử Hầu phủ, ăn uống  lo. Chỉ  Cố Kiến Sơn ở Tây Bắc chịu lạnh,   trở về cũng là tìm  đường sống trong chỗ chết, phúc phần nên hưởng  hưởng , càng  bao giờ đề cập tới chuyện   cái gì.
Trịnh thị  đành lòng nên cũng   với Vĩnh Ninh hầu chuyện hôn nhân của Cố Kiến Hiên, chỉ còn cách kéo dài một thời gian  tính tiếp.
Hắn   về thì hẳn sẽ   việc gì,  lẽ mấy chuyện  đều là giả, đều là bà tự  phỏng đoán.
Cũng sắp tới tết , Cố Kiến Sơn gửi thư về   thể về kịp  tết, Trịnh thị đau lòng nhi tử, nhưng cũng  như  đây  nước đều uống  vô.
Cũng là nhờ Khương Đường  mạt chược và bài trúc, mỗi ngày chơi một chút thì bao nhiêu muộn phiền trong lòng đều tan biến.
Trịnh thị và mấy vị phu nhân  giao tình  đều tụ  với , bởi vì những chỗ khác   mạt chược, chỉ  Cẩm Đường Cư , nhưng Cẩm Đường Cư là nơi của các tiểu nương tử trẻ tuổi tới chơi, các bà tới đó thì  phù hợp nên đều tới nơi  của Trịnh thị để chơi cùng.
Trong đó  một vị phu nhân hỏi Trịnh thị: “Ta nhớ rõ vị Khương cô nương vốn là  trong phủ của bà, hiện giờ đang buôn bán thức ăn , bà  tỉ mỉ cho   một chút.”
Trịnh thị giương mắt,  nhẹ: “Bà hỏi nàng  gì?”
Vị phu nhân  ôn tồn : “Trong nhà   một  con  thất, cũng  tới tuổi nên thành . Ta     vị tiểu nương tử   tệ, tuy từng  nha  nhưng đó cũng   là chuyện gì , ít nhất cũng  cách đối nhân xử thế ở chốn nhà cao cửa rộng, nàng và Tứ nhi tức nhà bà bây giờ tình như tỷ . Nhi tử của  thất nhà  cũng là   học vấn, bà cứ yên tâm .”
Trịnh thị   : “Ta cũng  rõ lắm, để  gì  sẽ cho  hỏi thăm một chút.”
Lý phu nhân tươi  : “Vậy chuyện  đành nhờ cậy bà .”